Con Gái Đích Là Thần Y

Quyển 1 - Chương 6: Cạo thịt nối xương

Trước Sau

break

Đáng lẽ là Phượng Vũ Hành có thể tự cạo thịt thối cho người đàn ông áo gấm kia, và nàng hoàn toàn tin tưởng rằng nếu mình cạo thì sẽ tốt hơn. Nhưng không thể khoe khoang của cải đâu! Thật sự không thể phô trương quá đâu! Phượng Vũ Hành phải luôn nhắc nhở bản thân rằng mình chỉ là một đứa bé gái 12 tuổi, chỉ là một đứa bé gái thôi.

Ông cụ thầy thuốc cũng khá biết điều, không nói nhiều, lấy ra một chiếc dao cạo từ hộp thuốc rồi bắt đầu cạo thịt thối cho người đàn ông áo gấm.

Từng nhát một đầm đìa máu me, Bạch Trạch nhìn mà cũng nhíu mày, còn Phượng Vũ Hành và người đàn ông áo gấm lại như không có chuyện gì.

Lí do là Phượng Vũ Hành tin tưởng vào thuốc của mình, còn người đàn ông kia thì thật sự không cảm thấy đau! Hắn lại không khỏi liếc nhìn lọ thuốc kia thêm vài lần nữa.

Tay nghề của ông lão cũng khá được, không lâu sau, phần thịt thối đã được cạo sạch sẽ. Bạch Trạch lại lấy nước sạch rửa vết thương một lần, Phượng Vũ Hành nhân cơ hội xịt thuốc thêm một lần nữa, xịt đến mức người đàn ông áo gấm thấy xót xa - “Ta không thấy đau, cô tiết kiệm một chút đi.”

“Xì.” Cô ấy trợn mắt nhìn người đàn ông áo gấm. Hắn cúi đầu, không nói gì.

Ông lão thầy thuốc dùng hai tay nắm chặt phần trên và dưới đầu gối, trầm giọng: “Sắp nối xương rồi, sau khi nối xong, lão sẽ dùng thuốc đắp lên chỗ bị tổn thương, sau đó thì dưỡng thương là được.”

Người đàn ông áo gấm tỏ ý hiểu. Ông lão thầy thuốc không nói thêm gì, hai tay ông ấy bóp nắn một lúc rồi đột nhiên dùng lực, chỉ nghe một tiếng “rắc”, một chân đã được nối lại.

“Chỗ này giao cho ta, lão nối chân kia.” Phượng Vũ Hành ôm mấy cành cây to mà mình vừa nhặt được, tiếp nhận hộp thuốc của ông lão thầy thuốc rồi tự lục tìm trong đó.

Ông lão thầy thuốc cũng nhận ra là nàng hiểu lý thuyết y học nên cũng không ngăn cản, tự đi vòng sang phía bên kia.

Trong hộp thuốc toàn là một ít thảo dược Trung y, không nhiều, về cơ bản thì vẫn đủ dùng. Chỉ là...

Phượng Vũ Hành có hơi lo lắng, vết thương quá nặng, dù đã nối xương nhưng chỉ đắp những loại cỏ thuốc đơn giản này lên vết thương ngoài da thì e là không ổn. Điều kiện trong núi chỗ này quá kém, lại ẩm thấp, rất dễ bị nhiễm trùng. Trước đây, khi đọc sách giáo khoa lịch sử, Phượng Vũ Hành chưa từng thấy cái triều đại Đại Thuận gì gì này được nhắc đến, e rằng nơi này cũng không thể có thuốc kháng viêm.

Phượng Vũ Hành thoáng suy nghĩ rồi lại thò tay vào trong tay áo, lấy ra một gói nhỏ kháng sinh dùng ngoài từ không gian phòng thuốc. Đây vẫn là số kháng sinh mà nàng lấy ra bằng túi zip lớn từ trong quân đội ra, về đến phòng thuốc rồi mới chia thành những gói nhỏ và đóng vào hơn năm mươi túi zip nhỏ.

“Đây lại là cái gì?” Bạch Trạch tò mò, nhưng không còn nghi ngờ Phượng Vũ Hành nữa.

“Nói thì ngươi cũng không hiểu đâu.” Phượng Vũ Hành không có ý giải thích nhiều: “Tóm lại là thứ chỉ có lợi chứ không có hại cho vết thương của hắn.”

Nói rồi, nàng đổ thứ bột đó lên chỗ bị thương của người đàn ông áo gấm rồi băng bó lại bằng băng vải có trong hộp cứu thương, sau đó, nàng dùng cành cây mà mình nhặt được làm nẹp đơn giản để cố định đầu gối.

Phượng Vũ Hành vừa xử lý xong cái chân bên này của người đàn ông áo gấm, chân bên kia của hắn cũng đã được nắn xong, thế là nàng xử lý chân bên kia của hắn bằng cách tương tự. Cho đến khi hai chân của người đàn ông áo gấm đều được xử lý xong, ông lão thầy thuốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn người đàn ông áo gấm với thái độ sợ sệt.

Người kia nhìn chân mình một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên cảm ơn ông lão thầy thuốc. Sau đó, hắn sai bảo Bạch Trạch: “Đưa tiên sinh về đến phủ thành an toàn.”

“Thế còn ngài thì sao?” Bạch Trạch không yên tâm khi để hắn ở lại đây một mình, cậu thoáng liếc nhìn Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ Hành đành chấp nhận số phận: “Ta ở lại chăm sóc hắn.”

Ông lão thầy thuốc cũng nói: “Chỉ cần đưa lão ra khỏi núi là được, lão quen với đường bên ngoài.”

Bạch Trạch không nói thêm gì nữa nữa, nhanh chóng dắt ông lão rời đi.

Đợi họ đi xa, Phượng Vũ Hành mới nhặt chiếc bình đất trên mặt đất đi ra suối múc chút nước. Khi quay lại, trong tay nàng đã có hai viên thuốc trắng.

“Uống cái này đi.” Phượng Vũ Hành đưa nước và thuốc đến trước mặt người đàn ông áo gấm: “Nếu không uống, một lúc nữa rất có thể sẽ sốt... à, phát sốt, một khi đã phát sốt, việc chữa chân này coi như vô ích.”

Người kia cũng không hỏi nhiều, nàng đưa thì hắn uống, khiến nàng sững sờ: “Ngươi không sợ ta cho ngươi uống thuốc độc sao?”

Hắn gằn giọng: "Nếu thuốc độc có thể được chế tạo cho tinh xảo như vậy thì ta uống 

cũng được." Vừa nói, hắn vừa đưa tay về phía Phượng Vũ Hành: "Đưa đây."

"Hả?" Nàng thoáng ngẩn người, ngay sau đó, nàng chợt nhớ ra điều gì, đưa lọ xịt trong tay cho hắn: "Còn khá nhiều, với vết thương như thế này thì đủ dùng thêm ba lần nữa."

Người đàn ông áo gấm nhìn lọ thuốc trong tay, học theo động tác lúc trước của Phượng Vũ Hành mà ấn vào vòi xịt. Phượng Vũ Hành vội vàng ngăn lại: "Đừng ấn!" 

Sau đó, nàng đích thân hướng dẫn cho hắn: "Ngươi xem, có một lỗ nhỏ này, đặt cái lỗ này đối diện với vết thương rồi ấn xuống, là có thể xịt thuốc được. Nếu ngươi làm như lúc nãy thì đã xịt toàn bộ thuốc vào mắt mình rồi."

Hắn tiếp thu rất tốt: "Cảm ơn."

Hai người ngồi không, chẳng ai nói thêm lời nào. Người đàn ông mặc áo gấm khép hờ đôi mắt và dựa vào thân cây, không biết đang nghĩ gì. Phượng Vũ Hành thì đặt tay lên cổ tay phải, ý nghĩ lập tức đưa nàng chui vào trong phòng thuốc.

Vốn dĩ là từ kiếp trước, trên cổ tay phải của Phượng Vũ Hành có một vết bớt hình phượng hoàng, không ngờ trong một lần du hành thời không, không những vết bớt vẫn còn, mà ngay cả phòng thuốc này cũng được mang theo.

Phòng thuốc vẫn như xưa.

Tầng một là thuốc Tây và thuốc thành phẩm Trung dược, còn có một bức tường đầy dược liệu Trung y. 

Tầng hai chủ yếu bày bán các thiết bị y tế đơn giản, cũng cất giấu một số thuốc đặc biệt không tìm được trên thị trường, phần lớn là do nàng mang ra từ quân đội. Ngoài ra, chỗ này còn có những loại thuốc hiệu quả kỳ lạ mà nàng sưu tập từ khắp nơi trên thế giới. Trong đó có một quầy bán các dụng cụ hỗ trợ y tế, ví dụ như những thứ nhỏ như băng gạc, băng dính, bông gòn, cồn, thuốc sát trùng iod. Ngoài ra, phòng nghỉ của nàng cũng ở tầng hai, rộng hai mươi mét vuông, có nhà vệ sinh kiêm phòng tắm bên trong. Bên cạnh đó, chỗ này còn có một tủ lạnh, một lò vi sóng.

Trên bàn của phòng thuốc còn đặt mỹ phẩm mà Phượng Vũ Hành thường dùng, trong ngăn kéo còn có đồ ăn vặt và một hộp trang sức. Bình thường, nàng không thường đeo trang sức, những thứ để trong phòng thuốc này cũng không đáng giá lắm, đa số là đồ bạc, trước kia thấy đẹp nên mua về chơi, nhưng chưa đeo. Ngoài ra, còn có một ít đồ trang sức bằng vàng, không có kim cương, chỉ có một sợi dây chuyền hồng ngọc. Những thứ này vốn là những thứ mà nàng thường thấy nhất, nhưng giờ nhìn lại, lại thấy như cách một đời... à không, là cách một đời thật.

Phượng Vũ Hành thầm cảm thán, nàng không muốn phân tích nhiều về việc vì sao chiếc trực thăng kia đột nhiên phát nổ. Nàng biết chuyện không đơn giản chỉ là một tai nạn hàng không, cũng đã đoán được gần hết nguyên nhân thực sự của sự việc, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Dù sao đi nữa, được sống lại một lần, đối với việc căn phòng thuốc này có thể theo mình đến đây, Phượng Vũ Hành vẫn cảm thấy khá hài lòng. Kỹ năng mưu sinh hàng đầu của nàng ở kiếp trước chỉ có hai: một là Trung y, hai là Tây y. Trung y là nghề tổ truyền, còn Tây y là thành quả đúc kết được sau hơn mười năm đèn sách cộng với nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng. Nếu đánh nhau cũng được tính là một kỹ năng thì mức độ thành thạo kỹ năng này của nàng cũng ở mức khá, chí ít, nếu đơn đấu, đối phó với những người lính thiện chiến thì nàng cũng có thể không phân thắng bại với họ.

Nhưng liệu ở thời đại này, những thứ này có tác dụng không?

Chợt, Phượng Vũ Hành giật mình, nàng không nghĩ đến phòng thuốc nữa.

Đằng xa có bóng người lay động, Phượng Vũ Hành nhìn theo hướng đó với sự cảnh giác, người đàn ông áo gấm lên tiếng: “Bạch Trạch đã trở về rồi.”

Phượng Vũ Hành đứng dậy: “Người của ngươi đã về rồi, vậy ta đi đây.”

Người đàn ông gật đầu: “Đi đi. Cẩn thận một chút.”

Phượng Vũ Hành hít hà, quả thực đêm trong núi khá lạnh: “Thật không công bằng, ta cũng có công trong việc chữa chân cho ngươi, sao không bảo Bạch Trạch tiễn ta một đoạn?” Nói rồi, cũng không đợi đối phương trả lời, nàng chỉ vẫy tay một cách tùy ý: “Ta nói đùa thôi. Nhưng mà…” Đoạn, nàng nháy mắt: “Ta đã giúp xương cốt của ngươi thoát nạn, ngươi có nên có chút báo đáp không?”

“Hử?” Người đàn ông áo gấm hơi ngẩn ra, sau đó, hắn cười khổ: “Ngươi muốn báo đáp thế nào?”

Phượng Vũ Hành chạm ngón tay mà tính toán: “Ta không những trị thương cho ngươi, còn cho ba loại thuốc, ngoài ra, ta còn tặng lại số thuốc còn thừa cho ngươi, ngươi thấy những thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông áo gấm đành chịu: “Ta biết thuốc của ngươi nghìn vàng khó mua, chỉ là hiện tại, ta thật sự không lấy ra nổi nhiều tiền như vậy.” Vừa nói, hắn vừa tháo một túi gấm ở thắt lưng xuống, ước lượng: “Nhiều nhất là hai mươi lạng, đều là bạc vụn, chắc ở trong núi cũng tiện dụng.”

“Hai mươi lạng?” Phượng Vũ Hành thoáng suy nghĩ, cũng không ngẫm ra được rốt cuộc hai mươi lạng là bao nhiêu.

Người đàn ông tưởng nàng chê ít: “Nếu sau này có cơ hội gặp lại, dù cho cô nương đòi nghìn vàng, ta cũng sẽ không nói không.”

Phượng Vũ Hành rất không thích nghe những lời như vậy. Phần lớn trường hợp những câu đại loại như “nếu có cơ hội gặp lại trong tương lai” được nói ra thì trên thực tế, đôi bên sẽ không gặp lại nữa.

Nàng lại không kìm được lòng mà nhìn vào điểm giữa chân mày hắn, càng nhìn đóa sen tím kia thì nó càng khiến người ta không thể rời mắt, nàng cảm thấy mình thật vô dụng.

“Cứ như vậy đi.” Nhận lấy túi tiền, Phượng Vũ Hành còn ước lượng vài lần, nó khá nặng. Sau đó, nàng dựa theo ký ức của nguyên chủ để phân biệt phương hướng, bước những bước lớn về phía trước.

Người đàn ông mặc áo gấm nhìn bóng hình nhỏ bé đang đi xa. Bóng hình ấy gầy yếu và đáng thương, nhưng lại toát lên sự cứng cỏi. Trên khuôn mặt vốn ít biểu cảm hiện lên nụ cười nhẹ. Nụ cười như vậy rơi vào tầm mắt của Bạch Trạch vừa quay về, thật sự khiến cậu ám vệ lớn lên cùng hắn giật mình kinh hãi.

“Chủ… Chủ nhân.” Chủ nhân đang cười sao?

“Ừ.” Đối phương không nhìn theo Phượng Vũ Hành nữa: “Xử lý thế nào rồi?”

“Đã đưa đến chỗ miệng núi rồi đánh ngất, về việc có thể bảo toàn tính mạng trước khi tỉnh dậy hay không thì phải xem số phận của lão ta.” Bạch Trạch nói rồi nhìn về hướng Phượng Vũ Hành rời đi: “Chủ nhân, có cần thuộc hạ đi xử lý bên đó không?”

“Không cần.” Người đàn ông áo gấm trả lời với tốc độ rất nhanh: “Sáng mai, chúng ta rời núi.”

“Tuân lệnh!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc