Con Gái Đích Là Thần Y

Quyển 1 - Chương 7: Trở về thôn Tây Bình

Trước Sau

break

Quyển 1 - Chương 7: Trở về thôn Tây Bình

Phượng Vũ Hành mang theo 20 lượng bạc khổng lồ trở về thôn Tây Bình. Nàng đã lục tìm khái niệm "khoản tiền khổng lồ" này từ ký ức của nguyên chủ trên suốt đường đi. Trong ngôi làng miền núi này - nơi một lượng bạc đã đủ cho một gia đình ba người sống trong một tháng - hai mươi lượng quả thực là một khoản tiền khổng lồ.

Khi Phượng Vũ Hành về đến thôn, trời đã sáng từ lâu. Trên đường, nàng nhặt được rất nhiều thảo dược và nấm, nàng đã dùng dây leo bó chúng lại và vác trên vai. Vì đã vào núi để hái thuốc, nếu tay không trở về thì không được.

Phượng Vũ Hành lần theo ký ức mà đi về hướng nhà, chưa đến nơi, nàng đã nghe thấy tiếng ồn, trong đó có đàn bà chửi mắng, tiếng trẻ con khóc lóc, và còn có tiếng phụ nữ nài xin.

Phượng Vũ Hành bước nhanh thêm hai bước. Quả nhiên, nơi xảy ra chuyện chính là ngôi nhà mà nàng định trở về.

Từ thị - người không bị thiêu chết trong hố chôn tập thể vào hôm qua - đang lôi kéo cánh tay của một người đàn bà ra khỏi sân, bên cạnh là một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi vừa khóc vừa đỡ người đàn bà bị ngã trên mặt đất dậy.

Từ thị đá cậu bé một cái khiến cậu lăn sang một bên: "Cút ra chỗ khác! Hôm nay, các người nhất định phải dọn ra khỏi đây cho ta, ta sẽ thu hồi căn nhà, muốn tiếp tục ở thì nộp cho ta tiền thuê một năm!"

Người đàn bà trên mặt đất yếu đuối khôn cùng, làm sao mà chịu được sự lôi kéo như vậy của Từ thị? Bà vừa thở gấp vừa khẩn khoản van xin: "Hãy đợi con bé A Hành nhà chúng tôi về được không? Dù có phải dọn đi thì cũng phải đợi con bé về đã chứ!"

"A Hành nhà các người? Nó đã chạy trốn từ lâu rồi! Miệng nói là vào núi hái thuốc, đi hai ngày rồi mà không thấy về, không phải chạy trốn thì cũng bị sói ăn thịt rồi, ngươi còn trông mong gì nữa!"

"Tỷ tỷ cháu không bị sói ăn thịt đâu!" Cậu bé kia hét lên: “Tỷ tỷ cháu không bị sói ăn thịt đâu!"

"A Hành sẽ không bỏ rơi chúng tôi đâu!" Người đàn bà cũng phản bác lời Từ thị: "Xin bà hãy cho chúng tôi đợi thêm một ngày, chỉ một ngày thôi."

"Một ngày cũng không được! Mau cút ra cho ta!" Từ thị nhấc chân lên, toan đá vào ngực người đàn bà đang nằm dưới đất.

Nhưng bàn chân của bà ta còn chưa chạm tới đích thì đột nhiên bà ta thấy đau nhói nơi bắp chân, đau đến mức bà ta đứng không vững, ngã phịch xuống đất.

Chuyện quái dị xảy ra trong hố chôn tập thể đêm qua lại hiện về trong đầu Từ thị, chuyện đó cũng giống như lúc nãy - từng đợt tấn công đột ngột khiến người ta vừa thấy đau vừa thấy đáng sợ, tránh không kịp.

Từ thị liên tục gào thét, ánh nhìn dần dần dừng lại ở một hướng phía bên ngoài sân. Bà ta chỉ thấy cô gái rõ ràng đã bị mình và chồng cùng ném xuống hố chôn tập thể, đang bước từng bước chân về phía bà mình với ánh mắt lạnh lùng.

“Tỷ tỷ!” Vừa bước vào sân, Phượng Vũ Hành đã thấy một cậu bé lao ngay vào lòng mình, mặt cậu đầm đìa nước mắt, cậu ôm chặt lấy nàng bằng cả hai tay: “Cuối cùng tỷ tỷ cũng đã trở về, họ bảo tỷ tỷ không cần Duệ Nhi và mẫu thân nữa, hu hu…” Nói rồi, thằng bé khóc nức nở, đôi tay gầy guộc của nó vòng quanh người Phượng Vũ Hành, siết chặt đến mức nàng cảm thấy đau.

“Duệ Nhi đừng sợ.” Phượng Vũ Hành vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ, nâng khuôn mặt bé nhỏ tội nghiệp của thằng bé lên, vừa nhìn mặt thằng bé thì tim nàng đã giật thót.

Phượng Tử Duệ là em trai cùng cha cùng mẹ của nguyên chủ, nhưng… sao thằng bé lại giống y hệt đứa em trai đã qua đời khi mới sáu tuổi của nàng vậy?

Tim Phượng Vũ Hành run lên, ký ức lập tức ùa về.

Năm đó, nàng mười tuổi, em trai sáu tuổi thì bị bệnh thận. Nhà họ Phượng vốn là gia tộc nổi tiếng trong lĩnh vực Trung y, ông nội và cha đều là những thầy thuốc Trung y giỏi nhất, nhưng bản lĩnh đáng tự hào nhất của gia tộc lại không cứu sống được em trai. Cũng kể từ năm đó, ông nội quả quyết bắt Phượng Vũ Hành từ bỏ việc kế thừa gia nghiệp, chuyển sang học Tây y.

Tuy Trung y trị được tận gốc nhưng Tây y lại có hiệu quả nhanh hơn. Khi đối mặt với bệnh cấp tính, Tây y có hiệu quả tức thì, còn Trung y thì như tằm ăn dâu.

Tâm trí dần dần trở về thực tại, Phượng Vũ Hành nhìn đứa trẻ trong lòng mình, cảm giác thuộc về vốn không hề tồn tại kể từ khi tỉnh dậy lúc đêm qua cuối cùng cũng ập đến. Ở cái thời đại xa lạ này, phải chăng nàng không chỉ có một mình?

Ánh nhìn của Phượng Vũ Hành lại hướng về người phụ nữ ngồi dưới đất - mẫu thân ruột của nguyên chủ - Diêu thị.

Mũi Phượng Vũ Hành lại cay cay. Kiếp trước, mẹ nàng qua đời vì khó khăn lúc sinh em trai, bao năm qua, hình bóng người mẹ trong lòng nàng đã dần mờ nhạt, mà giờ đây, nét mặt của Diêu thị khiến nàng thấy thân thiết đến lạ, hình ảnh mờ nhạt đã nhiều năm không gặp lại hiện ra trước mắt.

Phượng Vũ Hành bỗng cười!

Cảm tạ trời cao, hóa ra lần du hành thời không này lại là một sự sắp đặt chu đáo đến vậy.

“A Hành.” Có lẽ vì việc cười vào lúc này thực không hợp lí, Diêu thị hơi hoang mang: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Phượng Vũ Hành dắt Tử Duệ đi về phía trước, đỡ Diêu thị từ dưới đất dậy, vừa phủi bụi trên người vừa nói với thái độ dịu dàng: “Không có gì đâu. Mẫu thân yên tâm, có A Hành ở đây, không ai có thể bắt nạt chúng ta được.”

Diêu thị quả nhiên yên lòng. A Hành của bà vốn là đứa trẻ có chính kiến, trong những năm bị nhà họ Phượng đuổi đi này, nếu không có A Hành chống đỡ thì chỉ sợ mẹ con họ khó mà sống đến ngày nay. Chỉ tội cho con bé còn nhỏ mà đã phải gánh vác những chuyện này, nhìn những đồ vật mà Phượng Vũ Hành vác về, nước mắt Diêu thị lập tức trào ra.

“Mẫu thân, đừng khóc.” Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng vỗ tay Diêu thị rồi đưa tay bé Phượng Tử Duệ cho Diêu thị nắm lấy. Sau đó, nàng quay người đi đến trước mặt Từ thị, ngồi xổm xuống: “Tay của Từ thị bị thương không nhẹ.”

Trong lúc nói, ánh nhìn của nàng đã tập trung vào phần cổ tay bị lộ ra ngoài của Từ thị. Chỗ đó tuy đã được xử lý đơn giản bằng thảo dược nhưng vết bỏng trông vẫn kinh hoàng thấy rõ.

Từ thị run lên, theo phản xạ, bà ta dùng tay áo che lại, nhưng động tác này lại chạm vào chỗ bị thương khiến Từ thị đau đớn đến mức méo miệng.

"Ngày hôm qua, khi vào núi hái thuốc, ta bị kẹt lại trong núi. Lúc đó, không biết tại sao mà ta lại nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru vọng ra từ sâu trong núi, hình như có rất nhiều oan hồn đang kêu gào... Ừ đúng rồi, chúng đòi nợ những kẻ đã thiêu chúng." Giọng điệu của Phượng Vũ Hành rất nhẹ nhàng, nhưng thái độ của nàng lại rất nghiêm túc như đang kể chuyện.

Chỉ có điều, khi câu chuyện này được lọt vào tai một số người thì nó lại như lời thúc giục. Từ thị ngồi dưới đất mà lùi từng bước, cuối cùng, bà ta không nhịn được mà hét lớn rồi đứng dậy, toan bỏ chạy.

Nhưng vừa đứng lên, Từ thị đã bị một bàn tay nhỏ bé phía sau kéo giật lại. Như phát điên, Từ thị đập tay về phía sau, gào : "Buông ta ra! Ngươi mới là quỷ dữ! Ngươi mới là oan hồn!"

"Nhờ phước của bà, Phượng Vũ Hành đúng là quỷ." Giọng điệu của Phượng Vũ Hành vẫn rất nhẹ nhàng: "Nhưng Diêm Vương lại không thu nhận ta."

Trong lời nói của nàng ẩn chứa bí mật, ý nói Phượng Vũ Hành vốn đã bị vợ chồng bà ta dùng dùi cui lớn và thuốc mê hại chết, nhưng đáng tiếc, Phượng Vũ Hành của bây giờ lại là người đã đi một vòng đến chỗ Diêm Vương rồi được đưa đến thời đại này.

Đương nhiên là Từ thị không hiểu chuyện đó, nhưng bà ta cũng biết rằng mình làm chuyện có lỗi, thêm vào đó, chuyện trong núi đêm qua quả thực là kỳ quái, khiến bà ta sợ đến mức gần như không dám nghĩ ngợi. Vốn là sáng nay, Từ thị muốn đến đây đuổi Diêu thị và Phượng Tử Duệ ra khỏi thôn Tây Bình, tốt nhất là sau này đừng gặp lại gia đình này nữa thì Từ thị bà mới có thể quên chuyện này đi, không ngờ Phượng Vũ Hành lại trở về.

"Một năm trước, mẫu thân của ta bị bệnh." Phượng Vũ Hành dựa theo ký ức của nguyên chủ mà tính sổ với Từ thị: "Số tiền nhà họ Phượng cho chúng tôi lúc đầu chỉ còn năm mươi lượng, mẫu thân của ta đưa hết cho bà. Nhưng năm mươi lượng bạc chỉ mua được ba thang thuốc, Từ thẩm, chúng ta tính chuyện này cho ra ngô ra khoai.”

"Loại... Loại thuốc đó rất đắt." Từ thị không dám nhìn vào mắt Phượng Vũ Hành. Trước đây, đứa bé này vốn không được ưa, hầu như không nói chuyện với người trong thôn. Nhưng cùng lắm thì nó cũng chỉ là con người cô độc mà thôi, tại sao hôm nay, bà ta lại cảm thấy đôi mắt của đứa bé này cực kỳ đáng sợ?

Không để Phượng Vũ Hành nói thêm, Từ thị dốc hết sức bình sinh mà chạy ra ngoài sân như liều mạng.

Vốn cũng không trông mong bàn tay nhỏ nhắn của nguyên chủ có thể bắt giữ người ta, mà Phượng Vũ Hành cũng không muốn bắt. Nàng làm vậy duy chỉ để dọa bà ta, thuận tiện nhắc nhở đối phương rằng nàng không quên những chuyện có lỗi kia.

Nhìn thấy Từ thị sắp chạy xa, Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng nhếch môi rồi lại cao giọng hô một câu: "Con cái của các ngươi cũng đang nhìn đấy! Cuộc đời sẽ có báo ứng, ngươi đừng không tin!"

Vừa dứt lời, Từ thị càng thêm suy sụp. Bà ta ngã uỵch xuống, nhưng không dừng lại mà bò lết về hướng nhà mình mà trốn.

Nhưng vừa bò chưa được hai bước, Từ thị đã thấy một cỗ xe ngựa đang đi thẳng tới chỗ mình. Cỗ xe ấy phóng thẳng tới trước mặt Từ thị với tốc độ rất nhanh, cuốn theo cát bụi mù mịt che mắt dân làng đang hóng chuyện. Khi đến nơi, con tuấn mã - dưới một cái quất roi của người đánh xe - giơ vó hí vang rồi đột ngột dừng bước.

"Mắt mày mù rồi sao!" Từ thị sợ đến mặt trắng bệch, chỉ chút xíu nữa là bà ta đã bị con ngựa này giẫm chết.

“Đét!” Người đánh xe không nói lời nào, một roi quất lên với tất cả sức lực của gã khiến Từ thị bị đánh cho da nứt thịt rách. Chưa dừng lại ở đó, gã quất roi lần thứ hai, lần thứ ba, Từ thị nằm rạp dưới đất, chỉ còn biết rên ư ử.

"Đàn bà nhà quê mà ăn nói hỗn xược thật!" Người đánh xe đó nở nụ cười lạnh lùng: "Cũng không mở to mắt ra nhìn xem, nhà có xe ngựa như thế này là người mà ngươi dám mạo phạm sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc