Phượng Vũ Hành không muốn nghe họ tranh cãi nữa, hai tay nàng bắt chéo nhau trong tay áo rộng thùng thình. Khi ngón tay nàng lướt qua cổ tay phải, nàng cảm thấy có một luồng hơi nóng truyền đến, trong khoảnh khắc, nàng đã nhìn thấy thứ mà đúng ra là mình sẽ không nhìn thấy — phòng thuốc tư nhân của mình ở tỉnh lị trong kiếp trước.
Phòng thuốc có hai tầng, kết hợp Trung y và Tây y, còn bán các thiết bị y tế đơn giản như gậy chống, xe lăn. Nhìn bề ngoài thì không khác gì những phòng thuốc lớn có thể thấy khắp nơi trên đường phố thế kỷ 21, các loại thuốc mới, thuốc đặc chủng đáng bán đều bán, chỉ là có thêm một số loại thuốc chỉ được cung cấp trong quân đội, bao gồm cả một số loại bán thành phẩm như viên nang rỗng.
Phượng Vũ Hành thử một lần, không ngờ thông qua ý nghĩ, nàng lại có thể lấy đồ vật trong phòng thuốc một cách rất dễ dàng.
Phượng Vũ Hành kinh ngạc một hồi, theo phản xạ, nàng muốn rời đi. Với phát hiện kỳ lạ như vậy, nàng nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh, không người để quan sát kỹ càng mới được.
Nào ngờ, chân nàng vừa nhúc nhích, nàng đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh nơi cổ vì một thanh kiếm lạnh giá đã chỉa thẳng tới.
"Đừng động." Là giọng của cậu thị vệ kia.
Phượng Vũ Hành thật sự không dám động đậy nữa.
Đúng là Diêm Vương thì dễ đối phó, mà quỷ nhỏ lại khó chơi. Nàng có thể đấu trí đấu dũng với chủ nhân của cậu ta, nhưng đầu óc của tên thị vệ ngốc nghếch này lại chẳng bao giờ linh hoạt, và thanh kiếm cũng tuyệt đối chẳng có mắt.
Phượng Vũ Hành liếc nhìn thanh kiếm lạnh giá kia. Mũi kiếm sắc bén, có thể chém đứt sợi tóc.
"Cô nương, xin lỗi vậy. Bất kể cô có thân phận gì, chỉ trách hôm nay cô không nên xuất hiện ở đây và gặp mặt chủ nhân của ta." Vừa dứt câu, mũi kiếm đã lay động.
Phượng Vũ Hành đương nhiên sẽ không cứ thế chờ chết, chỉ là nàng chưa kịp có hành động gì, bỗng một tiếng "choang" vang lên, sau đó, thanh kiếm lạnh lẽo kia rơi cạch xuống đất.
"Chủ nhân!" Cậu thị vệ lập tức quay người, quỳ xuống, hướng mặt về phía người đàn ông áo gấm: "Xin chủ nhân nguôi giận."
Người đàn ông áo gấm phẩy tay một cách tùy ý: "Một đứa trẻ thôi, để nó đi."
"Nhưng nếu lộ ra tin tức..."
"Bạch Trạch." Người đàn ông áo gấm sa sầm mặt: "Ta không muốn nói một câu lần thứ hai."
"Vâng." Cậu thị vệ tên Bạch Trạch cúi đầu, lặng lẽ nhặt lại thanh kiếm đeo bên mình, không dám nói thêm lời nào.
Phượng Vũ Hành trừng mắt với Bạch Trạch, rồi lại nhìn cụ thầy thuốc đang đứng bên cạnh nhìn bệnh nhân mà bó tay, thong thả mở miệng: "Hãy học theo chủ ngươi nhiều hơn đi, dù có muốn g.i.ế.t người diệt khẩu thì cũng đừng g.i.ế.t trước mặt người còn có ích. Nghề y vốn không công khai minh bạch, nếu họ có mưu tính gì thì chỉ cần động tay động chân một chút, hai cái chân của hắn có thể hoàn toàn trở thành đồ bỏ."
"Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" Bạch Trạch tức đến mức nhảy cẫng lên.
Người đàn ông áo gấm khẽ cười: “Tuổi tác còn nhỏ mà lại hiểu không ít chuyện đời. Bạch Trạch, ngươi học theo cô ấy đi, người ta nói cũng không sai chút nào."
“Chủ nhân!”
“Đừng nói nữa.” Hắn ngắt lời Bạch Trạch, nhìn về phía Phượng Vũ Hành: “Về nhà đi, không phải nói mẹ ngươi còn đang bệnh sao?”
Phượng Vũ Hành nhìn hắn một lúc, đôi mắt nàng cứ không nỡ rời khỏi đóa sen tím giữa chân mày của hắn. Chẳng trách người ta nói tại sao đàn ông không được sinh ra quá đẹp trai, vì một khi đẹp trai thì dễ khiến một số phụ nữ đánh mất nguyên tắc...
"Ờm... để ta giúp ngươi nhé." Vừa thốt ra câu đó, Phượng Vũ Hành đã muốn tự tát mình một cái. Sao lại không biết giữ mình? Chuyện gì cũng cần ngươi nhúng tay vào à?
"Ngươi định giúp thế nào?" Người đàn ông áo gấm rất hợp tác, không cho nàng có cơ hội hối hận.
Phượng Vũ Hành quay mặt đi, không muốn nhìn vào điểm giữa lông mày hắn nữa. Nàng thò tay vào tay áo, dùng suy nghĩ để lấy ra một chai thuốc xịt giảm đau. Loại này chưa từng được bán ra thị trường, là chuyên nghiên cứu cho quân đội sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. Nàng tự giữ lại một thùng trong hiệu thuốc, vốn định đợi có cơ hội thì bán với giá cao, ai ngờ chưa kịp bán thì đã rơi vào cảnh máy bay thì hỏng, người thì chết.
“Tất nhiên là giảm đau trước.” Phượng Vũ Hành lắc lắc chai xịt trong tay, liếc nhìn ông lão: “Ông ơi, lúc nãy ông cũng thấy rồi đấy, để đảm bảo bí mật hành tung, bọn họ định giết ta để diệt khẩu.”
Ông lão vốn đã sợ hãi, nghe thế thì càng hoảng loạn. Ông ấy lập tức suy sụp, ngồi bệt xuống đất mà run lập cập.
Phượng Vũ Hành nhìn người đàn ông áo gấm: “Ngươi nói một câu đi, đưa ra lời hứa gì đó, không chỉ đảm bảo an toàn tính mạng của ngươi mà chuyện ta giúp ngươi hôm nay cũng không được tiết lộ.”
Bạch Trạch nghe vậy thì lại thêm căng thẳng, cậu lập tức hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phượng Vũ Hành cực kỳ bất đắc dĩ: "Ta chỉ là một đứa trẻ ở xóm núi, mấy năm trước, ta từng gặp một kỳ nhân người Ba Tư, ông ấy đưa cho ta một ít đồ tốt. Hôm nay, ta muốn dùng những món đồ đó để cứu chủ ngươi, nhưng ta không muốn những người khác biết trong tay ta có đồ lạ. Hiểu chứ?"
Bạch Trạch phân tích thông tin mà mình nghe được một lúc, gật đầu: "Hiểu."
Người đàn ông áo gấm nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay Phượng Vũ Hành, đôi mắt ánh lên sự dò xét, nhưng thấy Phượng Vũ Hành không có ý định nói nhiều thì quay đầu nói với ông lão kia: "Lão chỉ cần coi ta như bệnh nhân bình thường là được, làm xong việc nên làm của lão, ta sẽ để Bạch Trạch đưa lão ra núi, tuyệt đối sẽ không làm hại tính mạng của lão."
"Thật... Thật sao?" Ông lão không tin.
"Chỉ cần lão không tiết lộ chuyện tối nay thì những gì mà ta vừa nói sẽ là thật."
"Tối nay, lão chẳng làm gì cả, lão chỉ ra ngoài khám bệnh rồi bị lạc đường thôi, lạc đường thôi mà."
Phượng Vũ Hành biết rằng về cái gọi là đảm bảo thì chẳng ai có thể kiểm chứng được nó là thật hay giả, người trong cuộc chỉ có thể lựa chọn tin hoặc không tin mà thôi. Nàng cũng chẳng buồn suy đoán về việc cậu thị vệ tên Bạch Trạch kia sẽ đưa người ta về an toàn hay là ám sát giữa đường, dù sao thì trước mắt, nàng cũng phải chữa chân cho người này đã, chữa xong thì nàng còn phải trở về cái thôn nhỏ kia, mẹ đẻ và em trai của nguyên chủ vẫn đang đợi nàng.
"Làm ngay đây!" Phượng Vũ Hành không nói thêm gì nữa, nàng quỳ một chân bên cạnh người đàn ông áo gấm, tự xé rách phần vải ở chỗ bị thương.
Người đàn ông áo gấm nhìn động tác của nàng, chỉ cảm thấy sạch sẽ, gọn gàng, ra tay không chút do dự, giống như ngày thường, nàng đã quen tay với làm những việc như vậy. Nhưng làm sao mà một đứa trẻ mới hơn 10 tuổi có thể như vậy được?
"Có rượu không?" Nàng vừa nhìn vết thương vừa hỏi.
Ông lão vội vàng mở hòm thuốc và lấy ra một chiếc bình nhỏ, nói với thái độ có hơi ngại ngùng: "Bình thường, lão thích uống vài ngụm, đi đâu cũng mang theo."
“Ừ, thói quen này tốt.” Phụng Vũ Hành cầm lấy bình rượu, không khách khí nữa mà ra lệnh: “Bạch Trạch, đi lấy chút nước sạch.”
Bạch Trạch thấy người đàn ông áo gấm gật đầu, bèn quay người, chạy về phía bờ suối. Lúc quay lại, không biết cậu nhặt được một cái bình vỡ ở đâu, đưa đến nửa bình nước trước mặt mọi người.
Phượng Vũ Hành đón lấy nước, không ngẩng đầu mà nói: “Dùng nước sạch rửa vết thương trước, sau đó dùng rượu khử trùng. Sẽ rất đau, ngươi cố chịu một chút.”
Không có gì bất ngờ, người đàn ông áo gấm lại nói một câu “không sao."
Phượng Vũ Hành nhướng mày, thực ra trong phòng thuốc có cồn sát trùng, nhưng nàng không thể biến ra thêm một cái chai nữa. Ống tay áo của một đứa trẻ không lớn đến thế, lấy ra quá nhiều thứ thì sẽ bị lộ.
"Vậy bắt đầu đi." Phụng Vũ Hành không nói thêm nữa, bắt đầu xử lý vết thương một cách cẩn thận.
Sau khi dùng nước sạch, rượu mạnh khử trùng, Bạch Trạch tìm một khúc gỗ cho người đàn ông mặc áo gấm ngậm.
Phượng Vũ Hành xua tay: "Không cần đâu, mau cất đi, ngậm trong miệng bẩn lắm."
Bạch Trạch không nghe nàng, chỉ nói: "Việc cạo thịt nối xương không đơn giản."
"Ta biết." Phượng Vũ Hành lại lắc lọ thuốc trong tay, lắc đều rồi xịt thẳng vào hai đầu gối của người đàn ông áo gấm.
Âm thanh đặc trưng của bình xịt và làn hơi thuốc dạng sương khiến mấy người kia giật mình. Người đàn ông áo gấm còn đỡ hơn, chỉ lộ rõ sự tò mò trong ánh nhìn, còn hai người kia đều thốt lên trong sự kinh ngạc.
"Đây là cái gì vậy?" Bạch Trạch cảnh giác, tóm lấy cổ tay Phượng Vũ Hành, ngăn nàng xịt tiếp: "Ngươi cho chủ nhân của ta dùng thuốc gì thế?"
"Thuốc giảm đau." Phượng Vũ Hành nói thật, rồi quay sang người đàn ông áo gấm, nói: "Có phải bắt đầu thấy tê rồi không?"
Thuốc này hiệu quả cực nhanh, nhiều nhất là bệnh nhân hít vào thở ra ba lần là tác dụng giảm đau cục bộ và gây tê ở vùng bị thương đã hiện rõ.
Người đàn ông áo gấm cũng thấy kinh ngạc, dường như trong cái chớp mắt, đầu gối hắn đã bắt đầu tê rần, cảm giác đau cũng theo đó mà biến mất. Hơn nữa, thuốc dùng vừa đúng chỗ, chỗ nào có vết thương đều được phủ thuốc, chỗ không bị thương vẫn còn nguyên cảm giác.
Người đàn ông áo gấm lại nhìn chai thuốc trong tay Phượng Vũ Hành, khiến nàng cảm thấy ngại ngùng: “Cái đó… sau khi chữa xong vết thương cho ngươi, nếu còn thừa… thì tặng cho ngươi vậy.”
Người đàn ông kia cũng không khách sáo: “Vậy thì đa tạ.”
“Đến lượt ông rồi.” Phượng Vũ Hành đẩy nhẹ ông lão bên cạnh: “Cạo thịt thối đi.”