“Ngươi…”
“Ngươi gì mà ngươi!” Phượng Vũ Hành tỏ ra không vui, chỉ vào hai chân đang bị thương của người đàn ông: “Nếu ngươi không muốn buông tha cho những kẻ làm chân ngươi bị thương, vậy ngươi không có tư cách trách ta. Kẻ làm ác luôn phải trả giá. Nếu bọn họ không làm ta bị thương thì sao hôm nay lại phải chịu hậu quả thảm khốc như vậy?”
Chưa từng có ai nói chuyện với hắn như thế. Nàng không khúm núm, không a dua nịnh hót, cũng không lịch sự tôn trọng. Nàng có cách nghĩ riêng, có chính kiến riêng, dám thẳng thắn chất vấn hắn, gần như là hắn nói một câu, nàng đáp trả một câu.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của Phượng Vũ Hành, người đàn ông không những không giận mà còn bật cười. Nhìn về phía con suối cách đó không xa, hắn hỏi nàng: “Còn không đi?”
Phượng Vũ Hành ngồi phịch xuống đất: “Không đi nữa, mệt.”
Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn ngọn lửa trong hố chôn tập thể này dần tắt, nghĩ những thi thể trong cái hố ấy chắc sắp thành tro bụi hết rồi.
Lúc này, trong khe núi hai người vừa ngồi ban nãy, xuất hiện hai bóng người đang đi đi lại lại loanh quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Phượng Vũ Hành đứng dậy, đôi mắt trong veo lấp lánh của nàng chớp chớp nhìn một hồi rồi liếc sang người bên cạnh: “Này, họ đang tìm ngươi phải không?”
Đối phương hỏi lại: “Sao không phải là tìm ngươi?”
“Sao có thể như vậy được?” Biểu cảm của Phượng Vũ Hành thay đổi vì suy nghĩ: “Mẹ ta bị bệnh nặng, không thể ngồi dậy được, em trai ta mới sáu tuổi. Những người khác trong thôn hoặc là muốn hãm hại bọn ta, hoặc là muốn tránh xa bọn ta.”
Đoạn, nàng chỉ vào hai bóng người, nhướn mày, đôi môi hơi chu ra, mũi hơi hếch lên, lộ ra vẻ lanh lợi khó tả: “Xem kìa, bọn họ mò đúng chỗ ngươi vừa ngồi, chắc hẳn biết rõ ngươi đang ở đâu.”
Người đàn ông lười biếng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt bất cần đầy láu cá của Phượng Vũ Hành. Cô nhóc này quả thật thú vị, ừm, rất thú vị.
Gạt bỏ những suy nghĩ vừa nảy ra, hắn giơ tay phải lên, đặt ngón trỏ và ngón cái lên môi rồi huýt mạnh một tiếng. Hai người kia chạy về phía này.
Họ là một thanh niên và một ông già ngoài 50 tuổi. Ông cụ mang theo một hộp thuốc, chắc hẳn là thầy thuốc. Người thanh niên kia mặc đồ đen đơn giản, chỉnh tề, bên hông có đeo một thanh kiếm, rõ ràng là ăn mặc như một người hộ vệ. Sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi thuộc hạ không tìm thấy chủ nhân, thuộc hạ còn tưởng có chuyện gì xảy ra.” Nói rồi, cậu đưa tay đẩy ông cụ đang thở hổn hển ở bên cạnh về phía trước, nói: “Đây là thầy thuốc mà thuộc hạ tìm được ở Kinh thành, xin hãy để ông ấy kiểm tra vết thương cho chủ nhân.”
Người đàn ông mặc áo gấm gật đầu, nhìn thầy thuốc: “Làm phiền rồi.”
Ông cụ lau mồ hôi, liên tục nói: “Không dám, không dám ” rồi vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương.
Cậu thị vệ nhìn về phía Phượng Vũ Hành, nhíu mày và hỏi: “Ngươi là ai?”
“Một kẻ phóng hỏa.” Người đàn ông mặc áo gấm trả lời thay nàng.
Phượng Vũ Hành nhíu mày: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là người phóng hỏa?”
“Cả hai mắt của ta đều nhìn thấy.”
“Vị công tử này...” Ông cụ lên tiếng: “Xương bánh chè của ngài bị gãy cả rồi.”
Một câu vừa được thốt ra đã thu hút sự chú ý của mọi người vào hai cái chân.
Người đàn ông mặc áo gấm gật đầu: “Ta biết rồi, tiên sinh có thể nối xương không?”
Ông cụ do dự một lúc rồi mới trả lời: “Nối thì nối được, chỉ là người thường e khó mà chịu được nỗi đau khi nối xương! Lão…” Ông liếc mắt nhìn cậu hộ vệ: “Lão bị cậu đây bắt gặp khi đang trên đường đi. Trong hộp chỉ có một ít thuốc thường dùng, không có Ma Phí Tán!”
“Không có thuốc tê thì sẽ đau chết đấy.” Phượng Vũ Hành nói một câu với thái độ lạnh lùng.
Ông cụ cực kỳ tán đồng: “Không những cần nối xương, còn cần phải cạo sạch phần thịt thối trên đầu gối trước đã. Lão thấy vết thương sưng tấy, e rằng… Ôi, nơi núi hoang đồng nội này, hay để cậu đây đưa ngài rời khỏi đây, theo lão về bệnh xá chữa trị.”
“Không được.” Người đàn ông mặc áo gấm thẳng thừng từ chối: “Cứ chữa trị ở đây đi.”
Ông cụ liên tục xua tay: “Không được không được, không có Ma Phí Tán, lão không thể chữa trị vết thương như thế này được.”