Con Gái Đích Là Thần Y

Quyển 1 - Chương 3: Cùng bùng cháy đi!

Trước Sau

break

Phượng Vũ Hành nhíu mày, chun chun mũi hai cái, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Nàng vô thức nhìn xuống, thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếu cói, hai chân duỗi thẳng, đầu gối đầy máu.

“Ngươi là ai?” Nàng lên tiếng hỏi đối phương một cách thận trọng. Xét theo tình hình hiện tại, người đàn ông này không gây ra mối đe dọa nào cho nàng. Là một bác sĩ, nàng không cần xem kỹ cũng biết rằng hai chân của đối phương bị thương rất nghiêm trọng, chí ít thì hiện tại, người này không thể đứng dậy được.

Nghe thấy nàng hỏi, người đàn ông lại phát ra một tiếng “hừ” lạnh lùng, nhưng không trả lời. Nhưng khi người này “hừ”, khóe môi hơi nhếch lên khiến khuôn mặt hắn càng thêm quyến rũ.

Phượng Vũ Hành đột nhiên rùng mình ớn lạnh. Người đàn ông này có sự cao quý và quyến rũ bẩm sinh. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, hai chân bị thương nặng như vậy nhưng hiện thực hoàn toàn không vấy nhiễm khí chất của hắn. Thật là dung mạo hại nước họa dân!

“Xem xong rồi thì mau đi đi.” Người đàn ông dựa vào vách đá, lên tiếng với thái độ lạnh lùng. Hắn không thể làm ngơ cô thôn nữ vừa nuốt nước miếng với vẻ mặt thèm thuồng này.

Phượng Vũ Hành ghét cay ghét đắng cái kiểu nói năng trịch thượng này. Hắn nghĩ mình là ai, hắn nói nàng đi thì nàng phải đi à?

Nàng bước thêm hai bước nữa, tìm một đống cỏ khô để ngồi xuống: “Nhà ngươi đắp núi à? Nhà ngươi mở đường à? Ta không đi, ngươi có thể làm gì ta?”

Nói rồi, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang hướng khác, lên tiếng trong sự khoái chí: “Nè! Bây giờ không chỉ có ta phải đi, mà ngươi cũng phải đi!” Đoạn, nàng chỉ vào ngọn lửa đang cháy trong hố chôn tập thể: ”Lửa cháy thế này thì nơi đây sẽ bị thiêu rụi sớm thôi.”

Người kia cũng quay đầu nhìn, sắc mặt lại tái nhợt, lông mày nhíu chặt, đóa sen tím giữa hai chân mày bỗng co rúm lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt khiến người ta nhìn mà phải bồn chồn.

“Bỏ đi.” Phượng Vũ Hành cảm thấy mình không có chút phản kháng nào với người đàn ông có dung mạo như thế này. Nàng đứng dậy và bước về phía người đàn ông: “Để ta giúp ngươi. Ngươi có thể đi được không?”

Người đàn ông nhìn nàng từ trên xuống dưới. Cô nương này khoảng mười tuổi là hết cỡ, cơ thể gầy đến mức chỉ cần bẻ là gãy. Mặc dù vừa rồi, cảnh nàng ném đá nhìn rất đẹp nhưng đó chỉ là thủ thuật khéo léo mà thôi. Nàng vẫn sẽ gặp khó khăn khi phải đỡ hắn đứng dậy, đi lại.

“Sao ngươi không nói gì vậy?” Phượng Vũ Hành dùng tay quẹt nhẹ mũi: “Ngọn lửa không lớn lắm, nhưng ngươi không thấy mùi càng ngày càng nồng sao? Khe núi này đúng là hứng trọn gió, chúng ta đang hít mùi x.á.c người nướng đấy? Mùi thịt n.g.ư.ờ.i cháy khét! Mùi…”

“Đừng nói nữa.” Người đàn ông không nghe nổi nữa, càng nghe càng thấy khó chịu: “Ngươi thử kéo tấm chiếu coi có kéo được không.”

“Vết thương nghiêm trọng vậy à?” Phượng Vũ Hành sửng sốt. Muốn thân hình nhỏ nhắn của nàng kéo tấm chiếu cói có người đàn ông trưởng thành ngồi trên đó, không phải đùa đấy chứ? “Để ta xem nào.” Nói rồi, nàng đưa tay ra, chạm vào chân hắn.

“Đừng.” Người đàn ông đột nhiên hét lên một cách giận dữ, đồng thời, hắn vung tay một cách thô bạo, đẩy cơ thể nhỏ bé của nàng ngã xuống đất.

Phượng Vũ Hành ngã xuống, bị đau, nhe răng trợn mắt. Nàng nổi giận: “Ngươi bị đ.i.ê.n à!” (*)

“Không có bệnh(*) thì sao ta lại ngồi đây?” Người đàn ông trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên: “Ta không cố ý đẩy ngươi, vô tình dùng hơi nhiều sức.”

(*) Trong nguyên văn, câu mà nữ chính dùng là "你有病吧?", nam chính đáp “没有病[...]", ”有病“ nghĩa là có bệnh, bị điên.

“Đúng là làm ơn mắc oán.” Phượng Vũ Hành quyết định mặc kệ hắn: “Nếu ngươi không muốn đi thì cứ ngửi mùi thịt nướng ở đây đi. Cô nương ta đây xin kiếu!”

Phượng Vũ Hành quay người định rời đi, người phía sau nàng gầm lên một tiếng cực kỳ tức giận trong sự bất lực rồi gọi nàng lại: “Đợi đã.”

Cuối cùng, sau khi lôi được người đó ra khỏi khe núi, Phượng Vũ Hành mệt muốn chết luôn. Nàng không ngờ chân người đàn ông này bị thương nặng đến mức không thể dùng chút sức lực nào. Nàng vừa kéo vừa ôm hắn, đôi khi vô tình bị va vào đá, nhưng hắn chỉ rên rỉ chứ không kêu lên tiếng nào vì đau.

Dần dà, Phượng Vũ Hành thấy bội phục hắn và nghĩ đến những người anh em trong quân đội của mình ở kiếp trước, những người cũng kiên cường và bền bỉ như vậy. Ngay cả khi một nửa chân của họ bị khuyết mất trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, họ không bao giờ kêu lên vì đau đớn.

"Đi lối này." Người đàn ông chỉ về một hướng: "Cách không xa có một con suối nhỏ, ngược hướng gió, lửa không lan tới được."

"Được." Phượng Vũ Hành nghiến răng, lại dùng thêm chút sức: "Chiếu mòn rách cả rồi, ngươi cố chịu đựng thêm chút nữa."

"Không sao." Người đàn ông trả lời với thái độ bình tĩnh như thể người bị thương không phải mình vậy.

Phượng Vũ Hành thấy hơi bực bội, nói dỗi: "Nếu ta kéo ngươi mạnh hơn thì ngươi sẽ không nói "không sao" nữa."

"Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ ác độc thế." Người đàn ông quay đầu nhìn hố lửa: "Nếu lúc nãy, trong tay ngươi có thêm vài hòn sỏi thì e rằng hai người kia cũng bị thiêu chết rồi nhỉ?"

"Bịch!" Phượng Vũ Hành buông tay, thẳng thừng ném người đàn ông xuống đất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc