Bây giờ không phải là lúc hành động hấp tấp. Phượng Vũ Hành không bao giờ cậy mình tài giỏi mà khinh suất. Nàng vừa mới đến nơi này và không biết gì cả, ngoại trừ những ký ức rời rạc của nguyên chủ. Hơn nữa, với thân hình nhỏ bé của một đứa trẻ 12 tuổi, tay chân gầy guộc, nàng không ngốc mà đi đánh nhau với hai người lớn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nàng vừa ẩn náu đã nhìn thấy cặp đôi kia cầm đuốc và lẻn vào hố chôn tập thể kia. Phượng Vũ Hành nhìn kỹ bọn họ một lúc, xác nhận thân phận của bọn họ: đó là Vương Thụ Căn và vợ ông ta, Từ thị.
Hai người họ tìm kiếm khắp hố nhưng không thấy gì. Từ thị lo lắng, lên tiếng trước: “Không đúng! Rõ ràng là đã vứt vào đây rồi mà, người đâu?”
Vương Thụ Căn giẫm chân: “Nó chạy mất rồi sao?”
“Không thể nào! Lượng thuốc đó đủ để nó ngủ li bì suốt hai ngày hai đêm. Làm sao mà con nhóc đó có thể tỉnh lại ngay trong đêm được!”
Vương Thụ Căn giận dữ: “Vậy nàng nói xem con bé đó đâu rồi?”
Từ thị cũng đỏ mặt tía tai: “Nói ta thì có ích gì! Sau khi con bé đó bất tỉnh, chúng ta đã cùng chuốc thuốc nó. Chính mắt chàng nhìn thấy nó ngất đi, sao lại trách mình ta!”
Vương Thụ Căn không nói gì nữa. Gã cúi đầu trong sự buồn bã và tiếp tục đào tìm người. Từ thị cũng đi theo gã, tiếp tục tìm kiếm.
Phượng Vũ Hành liên kết hiện thực với trí nhớ nguyên chủ, cuối cùng, nàng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: hóa ra hai vợ chồng nhà này đã đánh ngất nguyên chủ, sau đó còn chuốc thuốc mê rồi vứt nàng ấy vào hố chôn tập thể này, đợi đêm xuống thì sẽ đào lên, đưa người đến phủ châu để bán lấy tiền.
Phượng Vũ Hành vô thức chạm vào má mình. Vậy có thể nói: nguyên chủ có vẻ ngoài cũng không tồi đúng không?
Vươn tay nắm lấy một nắm sỏi trên mặt đất, Phượng Vũ Hành nhếch khóe môi, nở một nụ cười gian tà. Thế rồi, nàng chợt búng ngón tay, sau đó, một hòn đá bay về phía sau đầu Từ thị.
Kết quả, chỉ nghe thấy bà ta hét lên một tiếng “á”, hỏi: “Ai? Ai đã đánh ta?”
Vương Thụ Căn dừng lại, quay đầu nhìn vợ: “Có ai nữa à?”
“Có! Vừa mới có người đánh vào đầu ta.”
Vừa dứt lời, một hòn sỏi khác bay tới, lần này, nó đập thẳng vào giữa hai chân mày của Vương Thụ Căn.
“Ối!” Gã hét lên, nhưng tiếng chưa dứt, khắp người đã liên tục đau nhức không thôi.
Vương Thụ Căn và vợ sợ đến nỗi đuốc trên tay rơi xuống đất, đốt cháy xác chết và chẳng mấy chốc, nơi này đã bùng thành ngọn lửa rực đỏ.
“Đi thôi!” Cuối cùng, Vương Thụ Căn vẫn còn chút lí trí. Gã vừa túm lấy Từ thị - người đang nằm gục trên mặt đất - vừa trèo ra khỏi hố chôn.
Thật không may, vừa leo lên đến miệng hố, gã đột nhiên cảm thấy đau ở chân và lại lăn trở lại. Cơ thể béo ú của Từ thị lăn tròn xuống hố như một quả bóng, ngọn lửa bén vào quần áo của bà ta, nhanh chóng thiêu rụi hết thảy.
Vương Thụ Căn cũng chẳng khá hơn là bao. Quần áo của gã bị cháy tả tơi, chân gã chảy máu, bên trái mặt bị thiêu đến mức lộ cả một mảng thịt lớn.
Phượng Vũ Hành ném viên đá cuối cùng ra, phủi bụi trên tay, không còn để ý đến hai người đang chật vật giãy giụa ở trong hố nữa.
Nàng vừa đến đây hôm nay, không nhất thiết phải để tay mình dính máu, kẻo không may mắn.
Khi hai người họ bỏ chạy, ngọn lửa trong hố chôn tập thể vẫn còn cháy thấy rõ. Phượng Vũ Hành chắp tay, vái chỗ hố ấy ba vái: “Bụi về bụi, đất về đất, thiêu rụi hết thảy còn hơn để xác nơi hoang vu.”
“Hừ.” Đột nhiên, một tiếng “hừ” nhẹ vang lên ở phía sau không xa, Phượng Vũ Hành rùng mình, tóc gáy dựng hết cả lên. Không phải là nàng sợ, mà nàng chỉ không ngờ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Hơn nữa, con chim sẻ này nãy giờ không hề bị nàng phát hiện.
Phượng Vũ Hành là một chuyên gia về Trung y và Tây y của thế kỉ 21. Nàng đã ở trong doanh trại của quân đội với ông nội từ khi mới 12 tuổi, được quân đội huấn luyện đặc biệt và chưa bao giờ lùi bước trước mưa gió. Nàng đã phát triển đến mức có trình độ và nhận thức sắc bén hơn người bình thường gấp nhiều lần, còn có võ công thượng thừa. 18 tuổi, Phượng Vũ Hành đã phẫu thuật và trở thành sĩ quan quân y cấp cao của Thủy quân lục chiến khi mới 25 tuổi. Nếu nàng không qua đời ở tuổi 28… nàng sẽ đạt được thành công lớn hơn thế nữa…
Không muốn nghĩ tới chuyện cũ, Phượng Vũ Hành quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Ở nơi đó có một người đàn ông, hay chỉ có thể nói là một thanh niên khoảng 20 tuổi, mặc áo choàng gấm màu tím sẫm, tóc dài buộc cao, khuôn mặt sắc nét như được đẽo bằng dao, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén như mắt chim ưng đi săn. Ở chính giữa lông mày của hắn có một hình hoa sen tím nhỏ bằng móng tay, càng tô thêm vẻ kỳ quái, quyến rũ cho khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ khác thường này.
Chỉ là...