Con Gái Đích Là Thần Y

Quyển 1 - Chương 1: Sao Phượng giáng thế

Trước Sau

break

Triều Đại Thuận, năm Thiên Vũ thứ 21.

Vào một đêm trăng thanh sao sáng, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng sấm lớn làm rung chuyển mái điện vài lần, nhưng không có mưa.

Giám chính Khâm thiên Giám vội vã chạy đến điện Càn Khôn, quỳ xuống trước mặt vua Thiên Vũ: “Bệ hạ, thiên tượng thay đổi, hướng Tây Bắc… Sao Phượng giáng thế!”

Bàn tay đang nâng chén trà của vua Thiên Vũ run nhẹ: “Tây Bắc…” Ông nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở một nửa: “Kể ra, cũng đến lúc Minh Nhi phải về rồi.”

Ở một thung lũng miền biên giới phía Tây Bắc của Đại Thuận, một tiếng sét nổ ra giữa trời quang khiến cho một thi thể nữ bay ra khỏi hố chôn tập thể.

Phượng Vũ Hành cố gắng ngồi dậy giữa đống xác chết. Sau một hồi đầu đau ong ong, cuối cùng nàng cũng tỉnh dậy. Nhưng khi mở mắt ra, nàng lại bàng hoàng khi nhìn thấy xác chết nằm khắp nơi.

“Chết tiệt.” Nàng chớp mắt, đẩy đầu người đang nằm trên đùi sang một bên: “Mình chết rồi sao?”

Nàng nhớ rõ chiếc trực thăng mình đang ngồi đã phát nổ. Ở độ cao tuyệt đối đó, không có cơ hội sống sót. Là một sĩ quan quân y cấp cao của Thủy quân lục chiến, nàng vẫn giữ được đầu óc minh mẫn vào thời khắc cuối cùng, nên Phượng Vũ Hành chắc chắn rằng mình đã chết.

Không sai, nàng đã chết rồi, chết rồi sống lại.

Nàng đứng dậy giữa những xác chết và cử động tay chân. Khoảnh khắc tiếp theo, một đoạn ký ức kỳ là đột nhiên ùa về trong tâm trí nàng - Phượng Vũ Hành, 12 tuổi, là con gái đích của Tả Thừa tướng triều Đại Thuận Phượng Cẩn Nguyên. Ba năm trước, gia đình ông ngoại nàng ấy bị kết tội và lưu đày tới miền hoang châu. Cha nàng ấy sợ bị liên lụy nên đã cùng bà nội hạ vị trí của mẹ nàng - Diêu thị - rồi thăng cho người thiếp Thẩm thị làm chính thê.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Ngay sau đó, một ông thầy bói không biết từ đâu xuất hiện, chỉ vào Phượng Vũ Hành mà nói: “Cô nương này có số xui xẻo, nếu còn tiếp tục ở trong phủ, sớm muộn gì cũng khiến phủ họ Phượng nhà nát người vong.”

Vì vậy, bà nội phẩy tay một cái, gửi Phượng Vũ Hành, Diêu thị và cả cậu em trai ba tuổi Phượng Tử Duệ đến một thôn làng ở miền núi xa xôi phía Tây Bắc, để mặc họ tự sinh tự diệt.

“Cái quần què gì vậy!” Như xem lại một bộ phim mà biết được cuộc đời nguyên chủ của thân thể này, Phượng Vũ Hành không thể không chấp nhận một sự thật: “Mình đã du hành thời không!”

Nàng và Phượng Vũ Hành ấy vốn sống ở thời đại khác nhau, không cùng tuổi, có hoàn cảnh khác nhau, ngoại hình khác nhau, chỉ giống nhau mỗi cái tên.

“Yên tâm!” Phượng Vũ Hành dùng tay trái vỗ vỗ tay phải của mình, an ủi: “Ta hiểu nỗi uất ức của em. Giờ ta đến đây rồi, ta sẽ không để những kẻ bắt nạt em có ngày lành. Phủ họ Phượng đúng không, ta sẽ tính sổ với chúng!”

Thế rồi, một hơi thở dài nhẹ nhõm vang lên trong đầu nàng, sau đó là một giọng nói của một cô nương vang lên, chỉ có một câu: “Cảm ơn.” Thần kinh của Phượng Vũ Hành hơi run rẩy, như thể có điều gì đó đang dần dần biến mất.

Phượng Vũ Hành nhếch môi cười khẽ. Xem ra nguyên chủ của thân thể này rất không muốn chết, chỉ sau khi nghe được lời hứa của nàng, nàng ấy mới rời đi. Nhưng mà… có một người cha như vậy, một đám người “máu mủ ruột rà” như vậy, sao có thể không hận?

Phượng Vũ Hành này luôn là người giữ chữ tín. Nàng đã mượn xác của người ta mà sống, đương nhiên nàng phải trả thù cho người ta.

Phượng Vũ Hành phủi sạch bộ quần áo vải thô bẩn thỉu của mình, dùng vài xác chết làm đá lót đường rồi từ từ trèo ra khỏi hố chôn tập thể. Trước khi nàng kịp quan sát địa hình thì đã nghe thấy có tiếng người vọng tới.

“Nếu chúng ta bán cô gái đó cho lầu Túy Hoa ở Kinh thành, ít nhất có thể kiếm được năm mươi lượng bạc. Nếu giao dịch thành công, không chỉ đủ để thằng nhãi ranh kia cưới vợ, mà còn đủ cho ta lấy thêm hai ả hầu nữa.”

“Ngươi nghĩ thật hay đó! Ngươi thử nạp thiếp vào cửa đi, ta thà cùng ngươi vào nhà lao, cũng phải kiện lên tận cửa quan cho mà xem!"

“Được rồi, được rồi, ta chỉ nói bừa thôi, sao nàng lại nhiều lời thế!”

Phượng Vũ Hành nhíu chặt mày, ký ức của nguyên chủ lại lần nữa hiện lên - mẹ lâm bệnh nặng, nàng ấy đi đến ngọn núi gần đó hái thuốc rồi bỗng bị đánh ngất đi. Trước khi ngất đi, nàng ấy ngoái đầu lại thì thấy người đàn ông vẫn đang giơ gậy lên chính là Vương Thụ Căn, người nhà họ Vương sống ở đầu Đông của thôn.

Sau lưng, đúng hướng tám giờ, Phượng Vú Hành xác định vị trí chuẩn từng li. Khi tiếng động càng lúc càng gần, nàng co người, mắt lướt nhìn khắp nơi một cách nhanh chóng rồi chọn ngay một khe đá có phủ đầy tán lá rậm rạp để chui vào với tốc độ nhanh như cắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc