“Sao? Vậy thì nguy rồi! Nhất định là do hôm qua con bé bị dọa quá. Cũng do ta hôm qua không để ý đến nó. Mẹ chồng thì không trách phạt, nhưng cha nó à, mình vẫn nên mời Lý lang trung đến xem một chút. Ta phải đi xem Đại Nha ngay đây.”
Phương thị vừa nghe Đại Nha bị sốt thì hoảng hốt. Nghĩ lại hôm qua mình mệt quá, chỉ lo nằm nghỉ, lơ là không để tâm đến con bé. Bây giờ nghe nói trong thôn đã có đứa nhỏ vì sốt cao không được khám chữa kịp mà hôn mê, trong lòng càng thêm lo lắng, vội vàng quay người đi xem tình hình Đại Nha.
“Mẹ bọn nhỏ à, ta làm gì có tiền mời đại phu?” – Cố Thành Lễ vừa nghe xong đã quýnh quáng cả lên – “Ai, nàng đi xem trước đi, nếu thật sự không ổn, ta sẽ đến nói với cha.”
Phương thị vội vã vào nhà, vừa nhìn thấy đứa con gái lớn mặt đỏ bừng lên vì sốt thì lòng như lửa đốt. Bà nhanh tay mặc thêm áo cho con, rồi bế thẳng ra tiền viện.
Cố Thành Lễ cũng nhìn ra tình hình chẳng ổn, lập tức đón lấy Đại Nha rồi chạy thẳng về thượng phòng, Phương thị với Đại Trụ cũng cuống quýt theo sau.
Vừa bước vào cửa, đã thấy Cố lão cha đang nằm nghỉ tạm trên giường đất bên ngoài phòng.
“Cha, người mau xem Đại Nha đi, sốt cao quá rồi. Vẫn nên mời Lý lang trung đến khám một chuyến cho chắc!” – Cố Thành Lễ mặc kệ cha đang nghỉ ngơi, trong lòng đã rối như tơ vò.
Cố lão cha mới chợp mắt được một lát, còn đang lơ mơ thì bị giọng hối hả của con trai đánh thức.
“Lão đại, chuyện gì thế?”
“Cha, con cũng không rõ nữa. Đại Trụ nói Đại Nha sốt từ tối qua, đến giờ vẫn chưa đỡ. Nếu cứ để thế mà sốt mê man thì phải làm sao?”
Cố lão cha nghe xong thì trầm ngâm không nói gì. Mời lang trung chắc chắn phải tốn tiền. Nhà nông như họ, trẻ con nhiễm phong hàn thường toàn để tự khỏi, chỉ khi nào thật sự không qua nổi mới tính đến chuyện tìm thầy tìm thuốc. Thuốc men vừa đắt đỏ, mà tiền trong nhà thì lúc nào cũng túng thiếu, sao mà không đắn đo cho được?
Trong phòng trong, Lữ thị dù đang nghỉ cữ cũng đã tỉnh dậy từ sớm. Nghe thấy tiếng con dâu cả nói chuyện bên ngoài, bà lập tức tỉnh táo hẳn, giọng cất lên đầy sốt ruột:
“Lão đại à, con bé sốt thì lấy khăn lạnh chườm cho nó là được rồi. Nhà nông chúng ta làm gì có đứa nào được nâng niu đến mức hễ có chút bệnh là mời đại phu? Cả năm nay còn không dư ra được mấy đồng, cứ động một chút lại kêu thầy thuốc thì chịu sao nổi? Huống hồ gì cũng chỉ là con gái, kể cả có là con trai thì cũng đâu thể cứ hơi đau đầu, sốt nhẹ là lập tức đi mời đại phu?”
Cố Thành Ngọc nghe tiếng Lữ thị nói cũng tỉnh dậy. [Haizz… làm nữ nhi ở cổ đại thật sự quá thiệt thòi!] Nghe cách bà nói là biết trọng nam khinh nữ ăn sâu từ gốc rễ rồi. Cũng may mình xuyên về làm nam oa, chứ nếu là nữ thì chưa chắc đã được để mắt tới.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đời sống của nông hộ thật sự quá vất vả, ngay cả chuyện đi khám bệnh cũng phải đắn đo từng đồng từng chữ. Đứa nhỏ phát sốt mà chỉ dám chườm khăn, không dám mời đại phu, lỡ không may sốt cao quá hóa mê man thì làm sao?