Con Đường Khoa Cử Làm Giàu Của Chàng Nông Phu

Chương 29

Trước Sau

break
Giờ hắn vẫn chỉ là một đứa bé con, không giúp được gì. Chỉ mong ông nội đồng ý, bằng không nếu đứa trẻ thật sự sốt đến ngất đi, thì tội nghiệp lắm.


Hy vọng vào mẹ hắn thì khỏi phải nghĩ, sau từng ấy ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra bà ta đúng là người keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước. Không chỉ ngang ngược, hay gây chuyện, mà còn vô cùng tính toán chi li.

“Nương, thật sự Đại Nha sốt đến mê man rồi, ngươi nhìn mà xem, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Nương, hay là mời Lý lang trung tới xem thử đi!” – Cố Thành Lễ đứng ngoài phòng gọi vọng vào.

Lúc này, người đàn ông chịu thương chịu khó ấy đã đỏ hoe cả mắt. Tuy ngày thường hắn thương con trai hơn, nhưng dù gì Đại Nha cũng là con gái ruột, thấy con sốt cao thế này, hắn thực sự không đành lòng. Đại Nha là đứa con gái lớn, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, làm việc chăm chỉ, chưa từng gây chuyện. Con bé lại còn biết yêu thương em trai, em gái, kính trọng phụ mẫu. Giờ con gái bệnh đến vậy, hắn sao mà không đau lòng cho được?

“Cha, nương, xin hai người cứu lấy Đại Nha với. Con xin hai người đấy, con quỳ xuống cầu xin đây!” – Phương thị thấy cha mẹ chồng vẫn không chịu lên tiếng, sợ con bé sốt cao kéo dài sẽ nguy đến tính mạng, trong lòng nóng như lửa đốt, liền kéo chồng cùng Đại Trụ quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa không ngừng rơi.

“Lão đại gia, ngươi cũng biết nhà mình khó khăn chứ đâu dư dả gì. Lấy đâu ra tiền mà mời đại phu? Đại Nha làm sao mà phát sốt được? Có phải ngươi tối ngủ say như chết, không trông chừng nó cẩn thận hay không?” – Lữ thị vẫn cứng rắn không chịu nhả ra, trong bụng đã sớm không vui. Bà ta sợ nếu lần này bỏ tiền, sau này ai trong nhà có chuyện cũng lại đòi, rồi chẳng lẽ cái nào cũng phải đưa? Bà ta chỉ lo tiền giữ không nổi, cả ngày vì chuyện đó mà sầu não không yên.

Lúc này, vợ chồng lão nhị cũng đã tới nơi, thấy lão đại quỳ dưới đất, Cố Thành Nghĩa và vợ đứng ngay trước cửa nghe được tình hình, mới biết Đại Nha bị bệnh, đại ca đang cầu xin cha mẹ gọi lang trung tới xem.

Phải nói đại ca vốn là người thật thà nhất nhà, nếu Đại Nha còn gắng gượng được thì thế nào cũng sẽ không mở miệng nhờ vả. Nhìn đứa bé nằm trong lòng đại ca, từ nãy đến giờ mắt vẫn chưa hé mở lấy một lần, xem ra không mời đại phu thì không được rồi.

“Ấy da, đại tẩu à, chúng ta đều là dân quê, con cái đứa nào chẳng chắc nịch, khỏe mạnh? Chỉ hơi sốt chút mà đã gọi đại phu thì phí tiền quá. Biết đâu lát nữa nó lại tự khỏi thôi. Nhưng mà cũng đừng làm khó cha mẹ.” – Hà thị thấy cha chồng đang ngồi kia có vẻ khó xử, trong lòng vừa xoay chuyển một lượt đã hiểu ra: [Mới đắc tội với cha mẹ chồng, giờ chẳng phải là cơ hội tốt để lấy công chuộc tội sao?]

Vừa dứt lời, nàng đã thấy Cố Thành Nghĩa nhẹ nhàng kéo tay áo mình, rồi khẽ gật đầu ra hiệu về phía Cố Thành Lễ.


Hà thị theo ánh mắt Cố Thành Nghĩa nhìn sang, lập tức im bặt. Ban nãy vì Cố Thành Lễ quay lưng lại, ôm Đại Nha che khuất tầm nhìn nên nàng không thấy rõ. Giờ nàng hơi nghiêng người sang bên, cuối cùng cũng nhìn được gương mặt đứa nhỏ — mặt đỏ bừng vì sốt, môi khô nứt nẻ, đã bắt đầu nói mê sảng. Đứa bé ngoan ngoãn thường ngày giờ nằm mê man bất động, trông qua đã thấy không ổn chút nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc