Con Đường Khoa Cử Làm Giàu Của Chàng Nông Phu

Chương 27

Trước Sau

break
Hà thị kỳ thật cũng chỉ miệng nhanh hơn não, hỏi han dăm ba câu thôi chứ chẳng có ý trách móc gì. Nàng biết đi làm công ở bến tàu cho chưởng quầy Chu cũng là nhờ cha chồng có quen biết từ trước. Làm được mấy đồng nào, trong nhà đều nắm rõ cả, có muốn giấu riêng cũng chẳng được. Lúc đầu, nàng còn tưởng năm đồng tiền kia là chồng nàng giấu riêng mang về cơ!

Lửa giận trong lòng Cố Thành Nghĩa vốn đang cháy rừng rực, nhưng nhìn thấy chiếc bánh ngô trong tay Hà thị, cơn giận cũng lặng dần. Dẫu sao thì nàng vẫn một lòng lo cho chồng con.

Hà thị cũng là người biết đau lòng cho trượng phu. Thời buổi này, đàn bà con gái vẫn phải dựa vào đàn ông mới sống nổi, huống chi trong nhà còn có hai đứa nhỏ, nuôi cho lớn chẳng dễ dàng gì.

“Chàng nghỉ chút đi, việc đồng còn chưa xong đâu, lát nữa lại phải xuống ruộng tiếp.” – Hà thị đưa một cái bánh ngô cho Cố Thành Nghĩa, xoay người đặt cái còn lại lên bàn sát giường đất, rồi úp chén lên che lại, đợi hai đứa nhỏ tỉnh dậy thì chia cho chúng ăn.

Thấy Cố Thành Nghĩa nằm nghỉ, Hà thị cũng lẳng lặng đi về phía góc tường. Đối diện mảng tường đầy những vết gạch nhô lõm, nàng đếm từ bên trái đến miếng thứ tám, rồi moi ra một viên gạch đất hơi lỏng. Từ khe nhỏ bên trong, nàng lấy ra một túi vải cũ kỹ.

Bên trong là một xâu tiền đồng, chừng hơn trăm đồng. Hà thị đếm đi đếm lại, khóe miệng không giấu nổi nụ cười sung sướng. Đếm xong lại sờ sờ từng đồng như vuốt ve bảo bối. Mãi một lúc sau, nàng mới lưu luyến bỏ lại tiền vào chỗ cũ, nhét viên gạch đất trở lại, chỉnh lại cho bằng với mặt tường xung quanh, thấy không khác gì, lúc này mới yên tâm rời đi.


Bên kia vợ chồng lão nhị còn đang trò chuyện, thì bên này, trong phòng lão đại cũng không yên tĩnh chút nào.

Phương thị vừa hầm gà xong, đang định quay về phòng xem mấy đứa nhỏ thế nào. Bà bà đang ở cữ, muốn chuyển lão tam, lão tứ và Cố Uyển sang ở tạm phòng Đông Sương. Bọn trẻ con hiếu động, nếu không trông chừng cẩn thận, lỡ gây ồn ào thì thể nào bà bà cũng nổi giận. Nhất là chuyện của Đại Nha hôm qua vẫn còn khiến người lớn canh cánh trong lòng. Đứa bé đó nhát gan, may mà phụ thân không truy cứu. Cũng là do bà bà mới sinh, không còn sức đâu mà trách mắng. Chứ nếu không, e là Đại Nha đã ăn đòn một trận ra trò rồi.

Phương thị nghĩ một lát, còn định quay lại bếp xem nồi canh gà, liền vội vã rảo bước. Bà đi ngang qua phòng Đông Sương, nơi mới ngăn thêm một gian nhỏ ở trong. Đại nhi tử cùng hai đứa con gái vẫn đang ở đó, giờ lại thêm lão tam, lão tứ cùng Cố Uyển nữa. Bà bước vào nhìn một lượt. Đại Trụ – đại nhi tử – đã dậy rồi, giường đất trống không, chắc là ra chuồng heo chuẩn bị cắt cỏ cho heo ăn. Gà heo trong nhà đều phải cho ăn sớm. Còn mấy đứa nhỏ thì vẫn còn ngủ, Phương thị cũng không kiểm tra kỹ, chỉ liếc mắt một cái rồi lại vội vã đi ra.

Ra đến tiền viện, bà tính khuyên chồng nghỉ ngơi thêm một lát, lát nữa ăn xong còn phải ra đồng. Hôm nay bà không đi làm ruộng, coi như nhà bớt được một người lao động.

Phương thị vừa bước vào phòng Đông Sương, đã nghe thấy Đại Trụ đang nói chuyện với cha nó:

“Cha, người mời Lý lang trung đến khám cho đại muội đi. Tối qua muội sốt từ nửa đêm, trán nóng hầm hập. Con định gọi mọi người, nhưng tiểu cô nói đừng làm ồn, nên con chỉ biết lấy nước lạnh làm ướt khăn đắp cho muội hạ sốt. Con thay khăn mấy lần trong đêm, thấy đỡ một chút, ai ngờ sáng nay lại sốt cao hơn.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc