Cố Thành Nghĩa liếc nhìn Hà thị cảnh cáo. Miếng ngọc đó đã vỡ, chắc cũng không còn giá trị bao nhiêu. Nếu mà đề nghị đem bán, không kiếm được tiền thì thôi, còn chọc cho cha mẹ nổi giận.
“Thật có chuyện vậy sao? Cũng chẳng biết là thật hay do mẹ chàng tìm đại một người nào đó tới lừa ta! Lại còn rạng danh tổ tông nữa chứ?” – Hà thị bán tín bán nghi, mặt mũi đầy vẻ không tin.
“Rạng danh hay không thì chưa biết, nhưng chẳng lẽ mẹ biết trước hôm nay sẽ sinh con? Nếu lão ngũ thật sự có tiền đồ, ta chẳng phải cũng được thơm lây sao?”
Cố Thành Nghĩa cũng không dám tin hoàn toàn, suy cho cùng thì đứa bé chỉ là con nhà nông, có thể có được tiền đồ lớn gì cơ chứ? Chẳng phải sau này cũng ra đồng cày cuốc như bao người khác hay sao? Nhưng nếu lão ngũ mà thật sự phát đạt, chắc chắn cũng không quên người làm huynh như hắn.
“Thôi đi! Giờ hắn mới chỉ là một đứa bé bú sữa thôi, ngươi thật sự đặt hy vọng vào nó sao? Có thời gian ngồi mơ mộng, chẳng bằng nghĩ xem làm sao kiếm thêm vài đồng tiền thì hơn! Lần trước ngươi đi trấn trên làm thuê, tiền kiếm được đều đưa hết cho cha mẹ, sao không chịu ở lại làm thêm mấy bữa? Mới moi ra được có năm đồng bạc lẻ thôi hả?”
Thấy miếng ngọc không đổi được tiền, Hà thị liền quay sang nhắc chuyện mấy hôm trước khi Cố Thành Nghĩa lên trấn làm thuê ngắn hạn. Hắn khiêng hàng ở bến tàu suốt nửa tháng, về nhà lại dâng toàn bộ tiền lên cha mẹ. Vài hôm nay bận bịu việc đồng áng, hắn vừa ăn xong là ngủ gục, Hà thị vẫn chưa kịp hỏi kỹ.
“Khiêng hàng cũng chỉ được mười lăm văn một ngày, nửa tháng liền có bao nhiêu đó thôi. Còn năm đồng tiền kia là do chưởng quầy Chu thấy ta với đại ca làm việc thật thà, nên mới thưởng thêm. Bằng không, đến năm văn còn không dư ra nổi. Năm văn cũng đâu có ít, gì chứ? Ngươi chê ít à? Chê thì ta mang hết đưa cho cha luôn!” – Cố Thành Nghĩa tức đến nỗi hầm hầm định đứng dậy.
Thật ra, khoản tiền thưởng đó cũng là nhờ đại ca làm việc cực lực, chịu khó hơn người. Còn hắn thì làm đều đều, không lười nhác nhưng cũng không dùng hết sức. Đại ca thì khác, làm việc chẳng biết giữ tay giữ sức, khiến chưởng quầy Chu rất vừa lòng, tiện thể mới thưởng thêm luôn cho hắn một ít. Nhưng mấy chuyện này, Cố Thành Nghĩa sẽ không nói ra. Đàn ông vốn sĩ diện, không muốn để thê tử biết tiền thưởng của mình là nhờ vào huynh trưởng.
Thấy Hà thị giờ còn tỏ vẻ chê ít, lại vô tình chạm đúng chỗ đau, hắn giận đến nỗi lửa bốc đầy ngực.
“Thiếp chẳng phải chỉ lỡ lời thôi sao? Có nói là chê đâu?” – Hà thị vội chữa lời – “Thiếp cũng biết chàng làm lụng vất vả. Hôm qua ở nhà bếp còn trộm hai cái bánh cho con ăn, suýt nữa bị đại tẩu bắt gặp. Làm việc cực nhọc thế, ăn uống chẳng đủ, người cũng gầy rộc đi rồi. Một cái chàng ăn, một cái để cho hai đứa nhỏ.”