Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 149:

Trước Sau

break

Chương 149:

Editor: May

 

Âu Dương Hàn rất không cam lòng, rốt cuộc bản thân kém người đàn ông đó chỗ nào, người phụ nữ có thai Mộ Hi khăng khăng một mực yêu thương anh ta, mà Mộ Vũ Hàn này cũng nhanh chóng vào ở trong nhà anh ta!

 

          Anh không cam lòng!

 

          Kể từ khi Mộ Hi trở lại, vẫn luôn nhớ em gái và mẹ, cho nên cô tìm một lý do tốt đi gặp bọn họ.

 

          Đi vào cửa nhà của mẹ, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, ấn chuông cửa vang lên.

 

          "Cô tìm ai?" Mộ Đồng mang theo mắt kính tới mở cửa, chỉ cần nhìn thấy Mộ Đồng đeo mắt kính. Đã nói lên em ấy đang viết tiểu thuyết, đây là sở thích của em ấy, vẫn luôn giữ vững, coi như là một khoản thu nhập thêm đi!

 

          "Em là Mộ Đồng đúng không." Mộ Hi bình tĩnh nói.

 

          "Là cô." Mộ Đồng nâng gọng kính một chút, nhìn kỹ, nghĩ tới chính là khách mà anh rể cô mời tới vào ngày đó. Người phụ nữ quyến rũ này, sao cô ta lại đến đây? Nhưng sao lại không có đứa bé giống như chị của cô kia, mấy ngày nay cô liên tục suy xét đứa bé kia có phải là Lâm Lâm của chị gái không, nhưng không tra ra được sơ hỏ, xem ra chỉ là dáng dấp giống nhau!

 

          "Chào em." Mộ Hi rất lễ phép nói.

 

          "Mời vào." Mộ Đồng chào hỏi cô rồi đi vào, Mộ Hi tự nhiên ngồi xuống.

 

          "Mẹ, có khách tới." Mộ Đồng đi rót trà tới cho Mộ Hi, sau đó ngồi qua một bên, nghĩ thầm: Người phụ nữ này tới làm gì?

 

          Mẹ Mộ Hi đi ra từ trong phòng, Mộ Hi kích động đứng lên một chút. Hai năm không nhìn thấy mẹ, thật sự nhớ bà và em gái, thực muốn nhào tới ôm mẹ, nhưng bọn họ có thể tiếp nhận gương mặt này sao!

 

          "Cô là?" Mẹ Mộ Hi hỏi.

 

          "Dì, con là bạn của Mộ Hi ở nước Mỹ, cô ấy thường xuyên nhắc tới dì, nhưng hiện tại cô ấy vẫn không muốn trở về, cho nên lần này con về nước, cô ấy nhờ con tới thăm dì một chút." Mộ Hi nói chậm rãi, cô lo lắng cô nhắc tới hai chữ Mộ Hi, mẹ sẽ không chịu nổi, không nghĩ tới.

 

          "Cám ơn con, làm phiền con nói cho nó biết, chúng ta không nhớ nó, bởi vì nó cũng không nhớ tới chúng ta, chúng ta nhớ tới nó làm cái gì!" Mẹ Mộ Hi đây là giận Mộ Hi sao? Chuyện gì vậy? Không thèm nói cho mẹ biết, còn học được rời nhà trốn đi, thật là làm cho người ta lo lắng!

 

          "Dì, dì đang giận Mộ Hi sao? Cô ấy rất nhớ các người."

 P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          Lúc này đây mẹ Mộ Hi không có nói chuyện, mà là rơi nước mắt xuống!

 

          "Mộ Hi ở bên kia rất tốt, chỉ là lúc này đây, con trở lại vì muốn thực hiện một nguyện vọng, chính là nhận mẹ Mộ Hi làm mẹ nuôi của con, cho nên con muốn nhận dì làm mẹ nuôi, có được không?"

 

          "Con à, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, sao xứng làm mẹ nuôi của con!" Mộ Y Na khiêm tốn nói.

 

          "Con chính là rất thích mọi người, thật sự, thật sự, xin hãy đồng ý với con đi?" Mộ Hi thành khẩn nói.

 

          "Đứa nhỏ ngốc, con nói gì vậy, ta có thể có con gái nuôi như con là phúc khí của ta. Được, ta đồng ý với con là được rồi." Mộ Y Na vui vẻ đồng ý, sau đó kéo cô ngồi xuống hỏi rất nhiều về chuyện của Mộ Hi, nhưng khi bà đeo lên kính lão lên, bà liền ngây dại.

 

          Bởi vì mới vừa rồi không có mang kính lão, cho nên chỉ nhìn thấy mơ hồ, lúc này đây sau khi đeo kính lên, mới phát hiện đôi mắt cô gái này, còn có giọng điệu nói chuyện, cả giọng nói kia, đều cảm giác như con gái bảo bối Mộ Hi của mình, cái loại cảm giác này quá quen thuộc.

 

          Mộ Y Na không khỏi suy nghĩ nhiều, có phải nó chính là?

 

          Thật chẳng lẽ là bà nghĩ nhiều ư? Nhưng phải giải thích gương mặt đó như thế nào?

 

          Mộ Hi và mẹ tán gẫu một ngày, trở lại nhà họ Nam Cung đã rất trễ. Nam Cung Diệu không có bật đèn, anh hút thuốc, vốn tưởng rằng cô lại lén trốn đi, chỉ là lúc này đây đều để lại hai đứa bé, nhưng không nghĩ tới cô lại chậm rãi từ từ tiến vào từ bên ngoài, bộ dáng giống như là đi đường mệt chết. Người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ là ra ngoài hẹn hò, nếu không vì sao thoạt nhìn lại mệt mỏi như vậy?

 

          Mộ Hi không có phát hiện có người trong phòng khách, cô không có ý định bật đèn, chuẩn bị trực tiếp lên lầu.

 

          "Em còn biết trở lại, anh cho là em lại chuẩn bị chạy trốn, chỉ là lúc này đây tàn nhẫn hơn mà thôi, không cần cả hai đứa bé. Coi như em thông minh, còn biết trở lại!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Anh dùng đứa bé uy hiếp tôi, tôi dám không trở lại sao!" Mộ Hi không phục nói.

 

          "Hiểu điểm này là tốt rồi, miễn cho tương lai hối hận, còn có sau này không cho phép trở về sau tám giờ!" Nam Cung Diệu nói xong lên lầu, trong lòng rất cao hứng. Cô không có đi, hôm nay về đến nhà, không có nhìn thấy cô, trong lòng rất bất an, cho rằng cô lại chạy trốn, may mà cô trở lại, nếu không anh sẽ nổi điên!

 

          Lúc này đây Nam Cung Diệu đã nói tốt với Lý quản gia, không có sự đồng ý của anh, ai cũng không thể mang Nam Nam và Lâm Lâm đi!

 

          "Đứng ở nơi đó ngẩn người cái gì, đi lên." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vì vậy liền kêu cô lên lầu.

 

          Mộ Hi nghĩ thầm: Nếu như không phải là vì đứa bé, tôi mới không nhìn sắc mặt của anh đâu! Ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ, đã làm lớn bụng người ta, về nhà còn dám bày khuôn mặt thối ra! Thật muốn đi lên xé nát gương mặt đáng giận kia ra!

 

          Mộ Hi rất giận Nam Cung Diệu có phụ nữ ở bên ngoài, cô kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được những chuyện này. Lúc trước chính mình rời nhà trốn đi cũng bởi vì Nam Cung Diệu không chung thủy! Mà bây giờ, Nam Cung Diệu đáng giận này lại lợi dụng đứa bé để uy hiếp cô, thật hèn hạ!

 

          Mộ Hi nghĩ thầm: Không phải anh rất ngang ngược ư? Có người nào không biết!

 

          Mộ Hi bước nhanh lên lầu, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính của Nam Cung Diệu, đặt mông ngồi ở trên chiếc giường lớn kia, sau đó cười hì hì nói: "Chúc mừng Diệu tổng lại sắp làm cha."

 

          Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt cợt nhả của Mộ Hi, toàn thân liền nổi hết da gà. Người phụ nữ đáng chết! Dám nói móc anh!

 

          Khóe miệng Nam Cung Diệu giương cao, không thể không lập tức toát ra khí lạnh. Anh cố ý chậm rãi đi về phía giường lớn, sau đó ngồi ở bên cạnh Mộ Hi, hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi.

 

          "Anh sắp làm cha, em rất vui vẻ ư?"

 

          Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệu gần như muốn áp vào trên mặt Mộ Hi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng Mộ Hi.

 

          "Đây là chuyện của anh, tôi quản đánh rắm!" Mộ Hi không sao cả trả lời, thật ra trong lòng cực kỳ để ý chuyện này!

 

          "Người phụ nữ này, đều là do em làm hại, em muốn đền bù tổn thất cho anh như thế nào?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, Mộ Hi khó hiểu, tại sao là cô làm hại? Cô đương nhiên không hiểu, thật ra một đêm kia, Nam Cung Diệu coi Khang Hân thành Mộ Hi, mới có thể có cá nước thân mật với Khang Hân.

 

          "Vì sao tôi phải đền bù tổn thất cho anh? Con là của anh, chờ gọi cha là được rồi!" Vẻ mặt Mộ Hi vẫn là không sao cả, Nam Cung Diệu hoàn toàn bị chọc giận.

 

          "Trên đời này chỉ có một người phụ nữ có tư cách sinh con cho anh, đó chính là Mộ Hi, vợ của anh. Người phụ nữ kia có con của anh, cô ta xứng sao!" Nam Cung Diệu ngẫm lại liền tức giận, Khang Hân biết rất rõ ràng anh không có cảm giác với cô ta. Một đêm đó, người phụ nữ kia rõ ràng chính là thừa dịp anh uống say cố ý phát sinh quan hệ với anh!

 

          "Anh đây là không chịu trách nhiệm!" Mộ Hi nói.

 

          "Người phụ nữ anh muốn phụ trách cũng chỉ có một, chính là em - - Mộ Hi." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.

 

          "Rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới tin tưởng, tôi không phải là người anh muốn tìm, tôi là Mộ Vũ Hàn, xin anh nhớ kỹ!" Mộ Hi vốn định nói ra tất cả sự thật, nhưng sau khi biết rõ Khang Hân mang thai, cô do dự, chính mình quá mệt mỏi, không muốn lại cuốn vào trong thứ tình cảm rối nát này nữa.

 

          Nghĩ cho tới hôm nay cô trở về muộn như vậy.

 

          "Em và Hàn Dương là quan hệ như thế nào? Vì sao lúc nào anh ta cũng quấn quít lấy em?" Nam Cung Diệu ê ẩm nói, người phụ nữ anh muốn, sao lại cho phép người khác nhớ thương!

 

          "Chúng tôi không có gì..." Mộ Hi trả lời đơn giản.

 

          "Không có gì? Vậy tại sao ánh mắt anh ta nhìn em lại biến thái như vậy!" Nam Cung Diệu vừa nghĩ tới vẻ mặt Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi, liền muốn xé nát người đàn ông kia.

 

          "Cái đó có quan hệ gì với anh? Anh ta biến thái, anh liền không biến thái à? Anh còn giở trò lưu manh với tôi thì sao!" Mộ Hi tức giận nói, tức giận nhìn Nam Cung Diệu chằm chằm, chủ yếu là bởi vì Nam Cung Diệu hoài nghi cô có quan hệ với kẻ biến thái kia!

 

          "Lâm Lâm là con của ai? Vì sao em lại quen thuộc với người đàn ông kia như vậy? Có phải quan hệ trước kia của các người là người yêu đúng không?" Nam Cung Diệu trừng mắt hỏi Mộ Hi, anh biết rõ cô chính là Mộ Hi, nhưng vì sao Hàn Dương kia lại nói như vậy? Hơn nữa rất rõ ràng, Hàn Dương kia có hứng thú với Mộ Hi!

 

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc