Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 150:

Trước Sau

break

Chương 150:

Editor : May

 

Hô hấp Mộ Hi ngừng lại, anh vẫn bắt đầu hoài nghi. Năm đó vì sợ anh và Âu Dương Hàn biến thái kia càng đấu càng đầu rơi máu chảy, nên Mộ Hi mới sẽ luôn luôn giấu diếm chuyện mình bị anh ta bắt cóc. Đừng thấy Mộ Hi có đôi khi đần độn, ít nhất cô biết rõ Âu Dương Hàn không phải dễ trêu, nếu Nam Cung Diệu biết rõ những chuyện này, bọn họ nhất định sẽ càng đấu đến anh chết tôi sống. Mộ Hi không muốn Nam Cung Diệu gặp nguy hiểm, cho nên thà rằng chính mình ủy khuất, cũng không để cho anh lại đánh đánh giết giết.

 

          Hiện tại Nam Cung Diệu bắt đầu hoài nghi cô và Âu Dương Hàn là quan hệ như thế nào, như vậy Mộ Hi liền càng không thể thừa nhận mình chính là Mộ Hi, nếu không Nam Cung Diệu sẽ trở thành tà ma chân chính, đại khai sát giới. Mộ Hi không muốn anh lại tạo nghiệt! Thấy anh giết người không chỉ một lần, Mộ Hi thật lo lắng có một ngày anh sẽ đụng phải đối thủ lợi hại, một nhân vật hung ác giống như Âu Dương Hàn đáng chết này, điểm này Mộ Hi rất rõ ràng.

 

          Mộ Hi giương mắt, ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệu.

 

          "Không phải Diệu tổng rất thần thông quảng đại ư, sao không tự mình điều tra đi!" Mộ Hi nói nhàn nhạt, về phần  kết quả điều tra ra như thế nào, đến lúc đó chỉ có thể làm việc tùy theo hoàn cảnh, Âu Dương Hàn kia khẳng định giấu thật sâu, chỉ sợ chẳng dễ tra xét! Dù sao có thể lợi dụng liền lợi dụng!

 

          "Em nghĩ rằng anh không tra được sao?" Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng, mở máy tính ra, tìm ra ảnh chụp cô gái đã chết vào hai năm trước cho Mộ Hi xem.

 

          "..." Trong lòng Mộ Hi nhảy loạn bất an, xong rồi, xong rồi, xong rồi...

 

          "Mở to mắt, xem cho kỹ, ai vậy?" Nam Cung Diệu chỉ cô gái gặp chuyện không may kia, nói cực kỳ nghiêm túc.

 

          "Tại sao có thể như vậy? Thật sự là quá giống!" Mộ Hi làm bộ bình tĩnh nói, kỳ thật thấy được hình bản thân, trong lòng cô hết sức rối rắm. Lúc trước ma xui quỷ khiến biến thành cô gái này, giờ phút này nhìn hình cô ấy, cảm giác hết sức hổ thẹn!

 

          "Người phụ nữ này, đừng giả bộ nữa, nếu không, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn!"

 

          "Tôi... Anh muốn tôi nói cái gì?" Mộ Hi nhìn cô gái kia một chút, lại nhìn Nam Cung Diệu một chút, vẻ mặt rất thống khổ!

 

          Lúc trước chỉ muốn làm cô gái này, tại sao không có suy nghĩ một chút chẳng may có một ngày bị vạch trần, vậy thì phải làm sao bây giờ?

 

          Thấy bộ dáng Mộ Hi, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng, vì sao lại không thừa nhận? Vấn đề này liên tục quấy nhiễu anh!

 

          Thấy vẻ mặt khó xử của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đột nhiên không muốn bức ép cô nữa!

 

          "Em ở nơi này từ từ suy nghĩ đi!"

 

          Anh lạnh lùng bỏ lại những lời này, sau đó gọi một cú điện thoại cho Lãnh Đông, hình như là phân phó anh ta chuẩn bị tài liệu gì đó giúp anh?

 

          Để điện thoại di động xuống, Nam Cung Diệu trực tiếp đi vào toilet.

 

          Nam Cung Diệu đi vào tắm, người phụ nữ này thật sự làm cho anh vừa yêu vừa hận. Aizz! Không có biện pháp nắm chắc cô, may mà cô trở lại bên cạnh anh, những thứ khác sẽ từ từ tra rõ ràng!

 

          Di động Nam Cung Diệu vang lên, Mộ Hi cầm lên ngó ngó, là Lãnh Đông. Nghe thấy tiếng nước chảy liên tục trong phòng tắm, vì vậy Mộ Hi cầm lấy điện thoại di động đi đến cửa phòng tắm, sợ Lãnh Đông lại có việc gấp, Mộ Hi lo lắng làm trễ nãi, cho nên biết rõ bên trong là cảnh tượng gì, nhưng vẫn kiên trì đi tới!

  P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          Mộ Hi gõ gõ cửa.

 

          "Này, điện thoại của anh." Bởi vì có tiếng nước, Mộ Hi la lớn.

 

          Rầm, cửa mở ra, toàn thân Nam Cung Diệu nhỏ nước đứng ở cửa phòng tắm.

 

          Anh không một mảnh vải, đầu tóc ướt nhẹp rũ rơi xuống, trên người còn có dấu móng tay Mộ Hi để lại cho anh sau lần kích tình trước của bọn họ, nhìn qua hết sức gợi cảm.

 

          "A, điện thoại vang lên." Mộ Hi cuống quít thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy nóng hừng hực, mặc dù bọn họ tiếp xúc không chỉ một lần, nhưng cô vẫn thật sự dễ dàng bị vẻ đẹp của anh dụ hoặc, không tự chủ được liền cực kỳ khẩn trương, bởi vì anh mà toàn thân nóng lên.

 

          "Ừ."

 

          Nam Cung Diệu đáp lãnh đạm một tiếng, tiện tay cầm lấy khăn tắm trên kệ, quấn đơn giản bên hông, mặc dù chỉ là động tác quấn khăn tắm đơn giản, nhưng khi nhìn lên lại ưu nhã đẹp mắt hơn người khác

.

          Nam Cung Diệu nhận lấy di động, đi vào phòng ngủ, ánh mắt Mộ Hi cũng nhìn theo hướng Nam Cung Diệu, đập vào mắt chính là tấm lưng dài nhỏ. Tấm lưng kia còn có chiến tích hùng vĩ của cô, chính là dấu móng tay, Mộ Hi xấu hổ, không nghĩ tới để lại cho anh nhiều ấn ký như vậy, có vết hôn yêu, còn có dấu cào cấu.

 

          Tấm lưng của anh thoạt nhìn rất rộng, rất cường tráng, rất có cảm giác an toàn.

 

          Anh là người đàn ông lạnh lùng bạo lực máu tanh như vậy, nhất định rất thích đòi hỏi yêu với phụ nữ đi, giống như mỗi một lần cô đều thua ở dưới quần thạch lựu của anh!

 

          Giờ khắc này, Mộ Hi không thể không thừa nhận, cô yêu người đàn ông này, hơn nữa, người đàn ông này cũng yêu cô, chỉ là bản thân không muốn thừa nhận, bởi vì Mộ Hi lo lắng có một ngày anh sẽ không hoàn toàn thuộc về mình!

 

          Nam Cung Diệu cúp điện thoại, đi đến tủ quần áo, lấy quần áo ra muốn mặc. Một phen giật khăn tắm xuống, vứt qua một bên, cầm lấy quần áo mặc từng cái. Động tác này, tư thế kia, ưu nhã, đẹp trai, hình ảnh như vậy cũng có thể dùng câu sắc đẹp thay cơm để hình dung!

 

          Nam Cung Diệu mặc quần, rồi mặc áo sơ mi, bắt đầu cài nút áo, mới vừa cài hai cái nút áo, dư quang khóe mắt liếc về một người phụ nữ đang ngốc lăng, khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, rất hài lòng phản ứng của Mộ Hi. Đây là lộ vẻ háo sắc với anh, vẻ mặt này, trước kia cô vợ nhỏ sẽ thường xuyên như thế.

 

          "Đến." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

 

          "Có chuyện gì sao?" Mộ Hi ngây ngốc hỏi.

 

          "Cài nút áo cho anh." Nam Cung Diệu vẫn nhàn nhạt nói, tất cả giống như hết sức bình thường.

 

          "Hả - - anh không tự mình cài được sao?" Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu nói như vậy liền âm thầm ăn cả kinh.

 

          "Em là vợ của anh, hầu hạ chồng là trách nhiệm của em." Nam Cung Diệu mặc kệ cô có thừa nhận hay không, chính là nhận định cô, giọng điệu nói chuyện vẫn là lạnh lùng.

 

          "Thật sự là ghê tởm, vô lại xấu xa, ai là vợ của anh! Quen biết anh thật sự là xúi quẩy!" Mộ Hi bĩu môi lải nhải, chuyển bước nhỏ đi đến, bàn tay nhỏ bé chậm rãi rơi vào trên nút cài áo sơ mi của anh, có lẽ bởi vì căng thẳng, tay có chút phát run, cài từng nút một.

 

          Thân thể Nam Cung Diệu cao hơn Mộ Hi một cái đầu, Mộ Hi nhìn không thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu. Đừng nghe giọng điệu nói chuyện của Nam Cung Diệu rất lạnh lùng, thật ra lúc này đang len lén vui mừng, ngắm nhìn cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, anh rất vui vẻ.

 

          Mặc dù cô vợ nhỏ trước mặt hết sức thần bí, nhưng anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh, anh chỉ muốn yêu cô thật tốt là đủ rồi. Mộ Hi nhìn cơ ngực rắn chắc, mặt Mộ Hi khẽ hồng, có một loại xúc động muốn hôn anh.

 

          Mộ Hi ngừng thở, miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn hôn lên lồng ngực kia.

 

          Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có lồng ngực mê người khẽ lên khẽ xuống.

 

          Cuối cùng nút áo đều cài xong rồi, Mộ Hi hít sâu một hơi, có loại ý tứ như trút được gánh nặnh.

 

          "Áo sơ mi phải nhét vào trong quần." Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu.

 

          Lúc này Mộ Hi mê tình rất biết điều, mặc dù là hai tay khẽ run lên, nhưng vẫn từ từ vươn tay đến chỗ dây lưng, cô lại không phải là chưa thấy qua thứ bên trong, nhét liền nhét!

 

          "Nếu anh đã muốn nhét áo sơ mi, sao vừa rồi lại khóa nút cài thắt lưng làm gì!" Mộ Hi oán trách nói, tay nhỏ bắt đầu từ từ cởi nút dây lưng. Lần này Nam Cung Diệu đã mở rộng tầm mắt, vốn chuẩn bị trêu chọc cô, đùa giỡn cô một chút, không nghĩ tới cô thật sự ngoan ngoãn làm theo, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.

 

          "Nhanh lên." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, không có lộ ra vui sướng trong lòng.

 

          Mộ Hi ngốc nghếch cởi bỏ khóa thắt lưng, sau đó bắt đầu nhét áo sơ mi vào bên trong. Lúc đầu nhét tốt lắm, Mộ Hi không dám quá dựa sát vào phía dưới, cô không phải không biết chỗ đó có thứ gì, cho nên cô lại tiếp tục nhét áo sơ mi ở đằng sau. Bởi vì thân thể Nam Cung Diệu cao lớn khôi ngô, Mộ Hi nhất định phải đến gần mới có thể nhét được phía sau, cô dựa vào trên người Nam Cung Diệu mới có thể với tới đằng sau, cuối cùng nhét đằng sau xong rồi, nhưng bụng dưới của cô bị một thứ thô ráp gì đó chống lên một chút, Mộ Hi không khỏi nhìn xuống, chỉ thấy có thứ gì đó trong đang quần của anh nâng lên cao, Mộ Hi đương nhiên hiểu đó là thứ gì! Mặt xoạt một cái liền đỏ bừng.

 

          Cô không khỏi muốn né tránh, nhưng không có né ra được, bởi vì bàn tay Nam Cung Diệu đã rơi vào trên pp khêu gợi của cô, hoàn toàn không để cho cô rời đi, bàn tay vừa nhéo lại bóp, cười tà mị.

 

          "Tiểu yêu tinh, không có giây phút nào là em không khiến cho anh không mất không chế." Nam Cung Diệu trướng đến khó chịu, giọng điệu nói chuyện trở nên dồn dập hơn.

 

          "Anh cứ không có chút định lực nào như vậy sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi, cô cũng không có làm gì, chỉ là đang chuyên tâm giúp anh mặc quần áo mà thôi!

 

          "Anh mất khống chế với em, cho nên nói em là tiểu yêu tinh." Nam Cung Diệu thở hổn hển nói.

 

          "Tôi có lợi hại như vậy ư?" Mộ Hi thẹn thùng hỏi.

          "Đương nhiên, nếu không, sao người anh em của anh lại ướt." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới nói.

 

 

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc