Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 148:

Trước Sau

break

Chương 148:

Editor: May

 

Quần áo của Mộ Hi bị Nam Cung Diệu xé nát, bất đắc dĩ, phải tự mình chạy đến phòng ngủ chính, đi tìm quần áo trước kia để mặc. Mở tủ quần áo ra, Mộ Hi trợn tròn mắt. Hai năm, quần áo trong này đều ở đây, không có bất kỳ biến hóa nào. Đã lâu như vậy, nhưng không có một chút tro bụi, rất sạch sẽ.

 

          Mộ Hi cảm động, mũi rất chua xót, suy nghĩ không ra vì sao người đàn ông này lại như vậy? Ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ, trong nhà vẫn không ném đi, có ý gì? Thật sự là ăn trong bát nhìn trong nồi sao! Cô thật sự tự xem thường mình, bày đặt không làm phu nhân Nam Cung, hiện tại biến thành tiểu tam. Đều là do người đàn ông đáng giận kia làm hại, ai bảo anh không chung thủy với hôn nhân!

 

          Tùy tiện cầm một món thích hợp mặc vào, xuống lầu, bọn nhỏ còn đang chờ ở phía dưới.

 

          Mộ Hi mới xuất hiện ở cầu thang, Nam Cung Diệu và Nam Nam không khỏi quay đầu lại nhìn cô.

 

          "Mẹ." Lâm Lâm nói.

 

          "Mẹ." Nam Nam nói.

 

          Mộ Hi ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm Nam Nam, trong lòng dời núi lấp biển, đôi môi run run.

 

          "Con, vừa rồi con gọi ta là gì?"

 

          Nam Nam giảo hoạt kéo ra một nụ cười, cười cười giống như đã đánh tới mục đích gì đó.

 

          "Lâm Lâm gọi dì là mẹ, mà con chính là anh trai của Lâm Lâm, đương nhiên cần phải gọi mẹ, chẳng lẽ dì không thích Nam Nam gọi dì là mẹ?"

 

          Mộ Hi giật giật khóe miệng, cười cười xấu hổ, trong lòng khó chịu nói không ra tư vị gì!

 

          "Đương nhiên có thể, Nam Nam là đứa bé ngoan, dì cực kỳ thích Nam Nam gọi dì là mẹ." Mộ Hi nghi hoặc, sao Nam Nam lại gọi cô là mẹ? Chẳng lẽ thằng bé đã quên mẹ ruột rồi ư? Mặc dù bản thân chính là mẹ ruột của nó, nhưng gương mặt này hoàn toàn không phải là mặt Mộ Hi! Chẳng lẽ Nam Nam không còn thương cô!

 

          Đều oán chính mình ích kỷ, con trai bắt đầu quên cô rồi!

 

          Mắt ưng Nam Cung Diệu híp lại, hai tay vòng ngực, nhẫn nại đánh giá Mộ Hi, sau đó đi về phía cô.

 

          "Em thật giống như không cao hứng lắm?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          Mộ Hi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người của anh.

 

          Giờ phút này, Mộ Hi không thể không thừa nhận, Nam Cung Diệu là một người đàn ông quyết đoán, hiện tại con trai lại giống anh, ngũ quan tuấn dật của Nam Nam cười rộ lên có hương vị ánh mặt trời, lông mi của anh rất dài, khiến cho đôi mắt càng thêm sâu, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác lãnh khốc, mặc dù anh vừa mới cười nói, nhưng ngữ khí của anh lộ ra ngang ngược, mặc dù ngang ngược nhưng lại không ương ngạnh, sự bá đạo của anh như là chuyện đương nhiên, giống như hết thảy đều là một cách tự nhiên.

 

          Mộ Hi vẫn đang đánh giá Nam Cung Diệu, người đàn ông trước mắt này, làm cho cô sinh hạ ra con trai ưu tú như vậy, cũng chính người đàn ông này, làm cho lòng cô say mê, yêu anh đến không có cách nào tự kiềm chế, cam tâm tình nguyện sinh hạ hai đứa bé cho anh.

 

          Nam Cung Diệu ngẩn ra, trong nháy mắt vừa rồi, anh rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt nhìn lướt qua anh của người phụ nữ trước mặt này, trong ánh mắt đó tràn ngập thống khổ và hối hận, cô đang hối hận cái gì? Lại đang thống khổ cái gì? Trở lại bên cạnh anh có khó như vậy sao?

 

          Nam Cung Diệu cảm giác tim tràn đầy khó chịu, giống như có cái gì đó đè nặng ở ngực, làm cho anh gần như không thở nổi.

 

          Đột nhiên bước lên một bước, chế trụ cổ tay Mộ Hi, dùng sức kéo đến trước chân, trầm giọng hỏi.

 

          "Vì sao? Vì sao trở lại bên cạnh anh lại khó như vậy? Nói, em nhất định có việc gạt anh, rốt cuộc là tại sao? Anh thật sự khiến cho em không tin tưởng được như vậy ư!" Nam Cung Diệu thống khổ nói.

 

          Mộ Hi nhìn anh thống khổ như vậy, hạ quyết tâm, quyết định nói ra chân tướng. Xem ra vận mệnh nhất định muốn dây dưa không rõ với anh, dứt khoát liền không né tránh! Con bà nó, nói liền nói!

 

          Mộ Hi vừa định nói, điện thoại Nam Cung Diệu lại vang lên.

 

          "Alo? Chuyện gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Anh Diệu, là em, em giống như mang thai!" Khang Hân lớn tiếng nói ở trong điện thoại, giống như rất vội, đương nhiên những lời này đã để cho Mộ Hi cách Nam Cung Diệu chỉ có vài cm liền nghe được rõ ràng tường tận.

 

          Mộ Hi không có vẻ mặt gì, không nói lời nào, không mắng chửi người, không khóc không cười, không nói một lời, không ầm ĩ không nháo, cô đi về phía Lâm Lâm, ôm lấy Lâm Lâm chuẩn bị rời đi.

 

          "Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Anh cảm thấy tôi cần phải lưu lại sao?" Mộ Hi không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

 

          "Nếu em dám đi, anh liền làm cho cả đời em đều không gặp được Lâm Lâm và con trai!"

 

          Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, mặc dù Mộ Vũ Hàn không thừa nhận cô chính là Mộ Hi, nhưng Nam Cung Diệu đã xác định cô chính là Mộ Hi, cho nên giờ phút này anh sợ cô rời đi, giờ phút này tình nguyện tổn thương cô, cũng sẽ không buông tha cô.

 

          "Mẹ, tại sao phải đi? Lâm Lâm không muốn không có cha, Lâm Lâm thích anh trai." Lâm Lâm khóc nói, Nam Nam đi về phía Mộ Hi, một phen ôm Lâm Lâm qua, đi lên lầu. Cậu cực kỳ bất đắc dĩ, đối với người mẹ ngốc này, cậu chỉ có thể nhẫn tâm đứng ở bên cha, vì người cả nhà có thể sớm đoàn viên một chút, Nam Nam đành phải ủy khuất người phụ nữ ngốc này trước. Ai bảo bà ấy ngốc như vậy, bày đặt không cần chồng yêu của mình, còn mặc kệ con trai yêu dấu của mình, là nên giáo huấn bà ấy một chút!

 

          "Vì sao anh không thể buông tha cho tôi?" Mộ Hi không quay đầu lại, lạnh lùng nói, hiện tại anh cần phải cao hứng mới đúng! Con trai cùng một lòng với anh, hiện tại con gái cũng bị anh thu mua, cô thật sự là rất thất bại!

  P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          "Em là người phụ nữ của anh, đời này đều là vậy, em tốt nhất ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh anh, nếu không, anh sẽ khiến cả đời em đều không được con trai và con gái!" Nam Cung Diệu nói xong, đầu cũng không quay lại liền đi ra ngoài. Lúc đi sát qua vai của Mộ Hi, anh đau lòng không thôi, anh chỉ muốn để cô ở chung với anh, vì sao lại khó như vậy?

 

          Mộ Hi nhìn bóng lưng rời đi của anh, anh là ra ngoài gặp người phụ nữ mang thai con của anh sao? Đây coi là cái gì? Trong nhà nuôi một người, bên ngoài còn chiếm giữ một người sao!

 

          Nam Cung Diệu đi vào quán cà phê Khang Hân nói, thấy Khang Hân đã đến, nghiêm mặt đi tới.

 

          Nam Cung Diệu không nói gì, lạnh lùng nhìn Khang Hân, hù dọa cái ly trong tay Khang Hân thiếu chút nữa rớt xuống. Thật ra Nam Cung Diệu cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô ta như vậy, cũng đã khiến cô ta chột dạ không thôi, nhưng đây là một cơ hội tốt, nhiều năm như vậy vẫn muốn phát sinh quan hệ với anh ta, nhưng lại liên tục không có cơ hội, lúc này đây thật vất vả phát sinh quan hệ, nhất định phải lợi dụng thật tốt.

 

          "Cô tốt nhất đừng gạt tôi, nếu không, cô biết tôi sẽ làm gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Là thật, em không dám gạt anh." Khang Hân cẩn thận nói.

 

          "Tờ chi phiếu này, tùy tiện điền, phá bỏ đứa bé." Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi.

 

          "Không, em không phá bỏ đứa bé." Khang Hân nói rất kiên quyết.

                  

          "Cô xem rồi xử lý, tóm lại, tôi sẽ không cần." Nam Cung Diệu đứng lại, không quay đầu lại, lạnh lùng nói, Khang Hân này là ai, Nam Cung Diệu đều hiểu hơn ai khác. Không thể nói là gái làng chơi, nhưng cũng là tình nhân bí mật của một vài người có tiền, Nam Cung Diệu không muốn làm rõ mà thôi. Lời nói khó nghe, cha của đứa bé là ai còn chưa xác định được!

 

          Khang Hân bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Diệu rời đi. Đây là tà ma, không phải là con người, bản thân mang thai hoàn toàn nắm không được anh ta! Hết sức hy vọng lợi dụng chính mình mang thai dựa vào anh ta! Nhưng xem ra hy vọng không lớn!

 

          Sau khi Nam Cung Diệu rời đi, Khang Hân bấm điện thoại cho Âu Dương Hàn, mấy năm này bọn họ lén vụng trộm liên lạc không ngừng. Âu Dương Hàn tốn rất nhiều tiền ở trên người cô ta, chủ yếu là thám thính cơ mật của Nam Cung Diệu, kể cả cơ mật buôn bán và sinh hoạt cá nhân.

 

          "Âu thiếu, anh ta rời đi, giống như anh ta không tin đứa nhỏ này là của anh ta!" Khang Hân cầm lấy điện thoại báo cáo với Âu Dương Hàn, cầm tấm chi phiếu trống trong tay, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc phải điền mấy con số?

 

          "Mẹ kiếp, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, bảo cô quyến rũ người đàn ông này, hai năm rồi, cô cũng không quyến rũ lên giường, thực con bà nó phế vật! Ông đây nuôi cô thật sự là nuôi uổng công! Không được chút ích lợi gì!"

 

          "Thực xin lỗi Âu thiếu, là người đàn ông này không ăn phụ nữ, tôi cũng không có cách nào, cũng không thể bắt tôi cứng rắn leo lên anh ta!" Khang Hân giải thích, thật ra hai năm qua, Mộ Hi không có ở đây rất có lợi với cô ta, nhưng chính là vẫn không quyến rũ được Nam Cung Diệu, lúc này đây thật vất vả ở cùng một chỗ, làm bộ nói mang thai muốn dựa vào anh ta, ai ngờ anh ta lại không để mình bị đẩy vòng vòng! Thật sự là tảng đá trong hầm cầu vừa thối lại vừa cứng!

 

          "Cô thúi lắm, ai nói anh ta không ăn phụ nữ. Mấy ngày này Mộ Vũ Hàn kia ngày ngày ở trong nhà anh ta, chẳng lẽ là để trang trí. Mẹ kiếp, cô thật con bà nó không dùng được chút nào, chút chuyện như thế cũng làm không xong!" Âu Dương Hàn nổi trận lôi đình, vì sao phụ nữ mà anh vừa ý đều thích tà ma kia! Mấy ngày nay điều tra Mộ Vũ Hàn, hóa ra cô là họa sĩ nổi tiếng, còn có một đứa con gái. Con mẹ nó, mắt những người phụ nữ này đều bị mù rồi sao?

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc