Sáng hôm sau, Hắc Thịnh Duật thức giấc liền nhìn thấy một khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh, Phong Sương đã rời đi từ lúc nào. Cảm giác tức giận xen lẫn hụt hẫng đang dần chiếm lấy tâm trí của anh. Trên trán trải dài hắc tuyến
Anh hậm hực bước xuống giường liền nhìn thấy một bước thư nhỏ trên bàn gần đó với nội dung như sau: " Em có việc phải về trước, buổi trưa em sẽ đến Hắc Thị tìm anh. Phong Sương "
Vừa cầm trên tay vừa đọc hết bức thư mà cô để lại. Tâm tình của ai đó cũng tốt lên không kém. Hắc Thịnh Duật nhanh chóng sửa soạn rồi đến thẳng Hắc Thị
Đại Tuyết nhìn anh tâm tình vui vẻ như vậy cũng vui nhưng một phần lại khá là khó chịu, một Hà Ái Ni là cô nàng đã không thích. Bây giờ lại thêm một Phong Sương khó đối phó như vậy.... Đại Tuyết thở dài trong lòng
HẮC THỊ TẬP ĐOÀN
Đến gần trưa, Phong Sương nhờ Hồ Tĩnh đưa mình đến Hắc Thị. Tập Đoàn Hắc Thị với Tập Đoàn Phong Thị là ngang nhau, nên tất nhiên cô không mấy gì ngạc nhên với cách bày trí ở đây rồi
Phong Sương mang theo một luồng hàn khí bước vào Hắc Thị. Đại Tuyết nhìn thấy cô trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh bước lại bên cạnh cô
- Phong ŧıểυ Thư.... Không biết cô đến đây là có việc gì? _ Đại Tuyết lễ phép hỏi
- Thiếu gia đang họp. Xin thứ lỗi _ Đại Tuyết vẫn là thái độ lễ phép đó
- Ừ _ Phong Sương xoay người định bước đi
Thì một bàn tay to lớn đã nganh chóng nắm chặt lấy bàn tay của cô. Đó là anh - Hắc Thịnh Duật
- ŧıểυ Sương, em đến rồi sao? _ Hắc Thịnh Duật cười ôn nhu nhìn cô
- Đại Tuyết nói anh đang họp? _ Phong Sương khó hiểu nhìn anh
- Anh vừa họp xong. ŧıểυ Sương đi ăn trưa nhé? _ Hắc Thịnh Duật cười tươi nhìn cô
- Ừ _ Phong Sương cũng gật đầu đồng ý
Hắc Thịnh Duật cười hài lòng, rồi hiên ngang ôm eo cô tiến ra khỏi sảnh chính của Hắc Thị. Đại Tuyết đứng như trời trồng, nhìn một màn anh anh em em, tình tình ý ý mà không khỏi tức giận
Trên dưới công ti ai ai mà không biết Đại Tuyết yêu Hắc Thịnh Duật cho nên không ai dám bén mảng đến gần anh dù chỉ là một lần.
Nhưng bây giờ thì... Phong Sương lại hiên ngang, đường đường chính chính được anh ôm eo tất nhiên cơ thể Đại Tuyết rất khó chịu
- ŧıểυ Tuyết. Em đừng hi vọng nữa, sẽ không có kết quả đâu. Thiếu Gia không phải người em nên yêu! _ Đại Tuyệt vỗ vai em gái nhỏ của mình
- Anh hai! Em thua kém Hà Ái Ni ở điểm nào? Em thua kém Phong Sương đó ở điểm nào? Tại sao? Tại sao Thịnh Duật lại không chọn em? Anh hai... Anh giúp em được không? _ Đại Tuyết như mất hết lí trí mà cứ ở đó gào thét lên
- ŧıểυ Tuyết, em đừng như vậy. Hà Ái Ni cô ta không xứng được so sánh với em. Còn về Phong ŧıểυ thư, tốt nhất em đừng dại dột mà động vào cô ấy. Cho dù cô ấy không ra tay với em nhưng Thiếu Gia cũng không tha cho em đâu. ŧıểυ Tuyết, nên từ bỏ rồi _ Đại Tuyệt nói
- Anh hai ơi... Hức.... Em... Em... Đau... Đau lắm... Anh hai _ Đại Tuyết ôm lấy Đại Tuyệt mà khóc lớn
- Em cứ khóc đi. Rồi nhanh chóng buông bỏ những thứ không thuộc về mình. Em vẫn còn anh bên cạnh mà _ Đại Tuyệt cũng bất lực vỗ về đứa em gái bé bỏng của mình
Còn về phía của anh và cô thì sao?
Sao khi rời khỏi Hắc Thị, anh đã đưa cô đến một nhà hàng năm sao rất cao cấp của Hắc Thị. Và tất nhiên anh hết mực cưng chiều cô rồi
Còn Phong Sương, cô hiểu, cô biết anh yêu mình, anh luôn che chở, yêu thương mình. Cho nên cô đã tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ anh đến khi cô chết
" Ông trời à! Ông cho con ích kỉ một lần này thôi. Con thực sự rất yêu anh ấy. Chỉ cần con được bên anh ấy, dù có phải hi sinh cả mạng sống con cũng cam lòng"