Hắc Thịnh Duật áp môi mình lên cánh môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
Phong Sương liền né tránh nụ hôn đó của anh, Hắc Thịnh Duật cảm thấy vô cùng hụt hẫng, đáy mắt hằn lên tia đau lòng và chế giễu bản thân mình
- Em ghét anh đến vậy sao? _ Hắc Thịnh Duật nhàn nhạt lên tiếng
Phong Sương im lặng lắc đầu một cái. Nhếch mép lên thành một nụ cười gian xảo.
Phong Sương từ nhỏ đã bá đa͙σ và thường là người chiếm thế thượng phong và tất nhiên trong việc "ân ái" cô cũng không muốn nɠɵạı lệ
Phong Sương mạnh tay đẩy mạnh Hắc Thịnh Duật xuống và nằm đè lên người anh. Hắc Thịnh Duật ngạc nhiên nhìn cô đang làm loạn phía trên mình mà khó hiểu
- Em đang làm gì vậy? _ Hắc Thịnh Duật ôm lấy vòng eo của cô
- Phong Sương này chưa từng bị thất thế. Kể cả.... Đó là anh, Hắc Thịnh Duật _ Phong Sương cười nhẹ rồi mới cúi đầu thấp xuống hôn lấy cách môi lạnh lẽo của anh
- Ưm.... _ Do bị anh đụng chạm thân thể một cách đột ngột nên Phong Sương không kiềm được mà rên nhẹ một tiếng
Hắc Thịnh Duật chính là bị tiếng kêu nhẹ đó của cô làm cho mất lí trí. Mạnh bạo xoay người đè cô xuống dưới thân mình, bàn tay to lớn của anh ngay lập tức xé nát chiếc áo mỏng manh đang che đi cơ thể của cô
- ŧıểυ Sương.... Em không hối hận? _ Hắc Thịnh Duật vẫn ôn nhu hôn lên trán của cô
- Không hối hận! _ Phong Sương choàng tay ôm lấy cổ của anh
Nghe được câu trả lời hài lòng từ cô. Nam căn phía dưới thân của anh cũng đã căng cứng từ bao giờ và đang đòi hỏi sự thâm nhập. Hắc Thịnh Duật nhẹ nhàng đặt cự long to lớn của mình ở trước hoa huy*t nhỏ bé của cô
Hắc Thịnh Duật nhìn cô rồi gật đầu, bắt đầu đưa nam căn đang khó chịu của mình vào nơi hoa huy*t ẩm ướt của cô.
Phong Sương cắn răng lại do đau đớn, hai tay ôm chặt cổ của anh. Hắc Thịnh Duật cũng không khấm khá hơn là mấy, khó khăn lắm nam căn của anh mới vào được bên trong cô
- Duật.... Đau... _ Phong Sương khó khăn nói
- ŧıểυ Sương ngoan, sẽ nhanh qua thôi _ Hắc Thịnh Duật nhanh chóng trấn an cô mèo nhỏ của mình bằng một nụ hôn lên trán
Cô cũng chỉ ngoan ngoan gật đầu chờ cơn đau kia qua đi.
- ŧıểυ Sương, anh yêu em.... _ Hắc Thịnh Duật mạnh mẽ ra vào bên trong cô hơn
Đôi môi không ở yên phận mà cùng với cách của cô ra sức mà cắn mυ"ŧ. Bàn tay không an phận xoa nắn đôi gò hồng đào của cô. Từ từ di chuyển xuống cổ rồi đến xương quai xanh,mỗi nơi đi qua đều để lại một ấn kí chủ quyền.
Cô là của anh. Phải, hiện tại và tương lai cô là người của anh. Mãi mãi cũng chỉ là người của anh
Gần đến cao trào, sức luân động của anh càng thêm kịch liệt làm cho cô không theo kịp được nhịp của anh. Những âm thanh rêи ɾỉ đó đều bị anh ngăn lại bằng đôi môi của mình
Kết thúc cuộc hoan ái, Phong Sương mệt mỏi mà thở dốc. Hắc Thịnh Duật mỉm cười thỏa mãn, bế thân thể trần trụi của cô vào phòng tắm, cùng nhau ngâm mình một lúc thì bế cô lên giường. Tất nhiên sẽ cho cô mặc một chiếc áo của anh rồi
Hắc Thịnh Duật hạnh phúc ôm chặt cô vào lòng.
- ŧıểυ Sương, anh yêu em! _ Hắc Thịnh Duật vừa ôm lấy cô vừa nói
- Duật, em cũng yêu anh....! _ Phong Sương khẽ cười
Hắc Thịnh Duật nghe được câu nói đó tâm tình liền vui hẳn lên. Một đêm khó quên giữa anh và cô......