Có Tên Biến Thái Dưới Giường Tôi

Chương 3: Văn phòng riêng (H)

Trước Sau

break
Trong văn phòng rộng lớn, rèm cửa kéo kín khiến căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo. Trên chiếc ghế da thật, một người đàn ông tuấn tú ngồi đó, mái tóc mái dài che khuất nửa khuôn mặt, càng làm biểu cảm của anh thêm bí ẩn.

Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, phát ra từ chính người đàn ông này. Phía trên, áo sơ mi vẫn chỉnh tề, nhưng nhìn xuống dưới lại là một cảnh tượng khiến người ta không khỏi đỏ mặt.

Bàn tay đẹp đẽ của anh đang cầm lấy vật nam tính, mạnh mẽ di chuyển lên xuống. Dưới sức lực ấy, làn da vốn hồng hào đã chuyển sang đỏ sẫm, nổi gân xanh rần rần.

Mỗi lần lên xuống, yết hầu anh cũng trượt lên trượt xuống, phát ra tiếng thở dốc đầy gợi cảm.

“Ha... Ha... Thật thoải mái, bé yêu à, em đúng là tuyệt vời...”

Trước mặt anh là chiếc máy tính, trên màn hình là bức ảnh một cô gái cười rạng rỡ. Anh gần như dán mắt vào bức ảnh, bàn tay càng lúc càng nhanh, miệng buông ra những lời thô tục không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng.

“Bảo bối, mở chân ra nào, ngoan... Thích bị anh làm như vậy lắm đúng không? Em thích nhất mà...”

“Ưm... Cô gái ngoan, bảo bối của anh, sắp cho em thứ em thích nhất rồi...”

Khóe mắt anh đỏ lên, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề. Đến khi cơ thể run lên, từng đợt trắng đục phun trào, phủ kín màn hình máy tính.

Anh thở phào, ngón tay dịu dàng lau vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên màn hình, như thể đang vuốt ve gương mặt cô gái trong ảnh.

“Đẹp quá... Tầm Tầm, em thật sự xinh đẹp...”

Một lúc sau, anh chỉnh lại quần áo, dọn dẹp bàn làm việc rồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh thật sự rất muốn có được bảo bối của mình. du͙© vọиɠ mãnh liệt gần như khiến anh phát điên, chỉ tự an ủi thôi cũng không thể thỏa mãn nổi.

Liệu bảo bối của anh có nghĩ anh là một kẻ biến thái không?

Đang mải suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Tổng giám đốc.”

“Vào đi.”

Giọng anh trở lại bình thản như thường, dường như người vừa chìm trong du͙© vọиɠ kia không phải là anh.

Thư ký mang vào một xấp tài liệu, lễ phép đặt xuống bàn.

“Tổng giám đốc Yến, đây là hồ sơ nhân sự mới gửi lên, mong sếp xem qua.”

“Ừ, để đó.” Trong mắt Yến Thanh Hà thoáng qua một tia sắc lạnh, gật đầu nhàn nhạt.

“Vậy em xin phép ra ngoài trước.” Thư ký cúi chào, nhận được cái gật đầu của Yến Thanh Hà rồi vội vàng rời khỏi phòng, chỉ khi ra đến ngoài mới dám thở phào.

Tuy tổng giám đốc rất ít nói, nhưng khí chất lạnh lùng khiến ai cũng cảm thấy áp lực. Nghĩ đến tương lai, thư ký thầm nghĩ: Không biết sau này người ở bên tổng giám đốc sẽ là may mắn hay bất hạnh nữa đây?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc