“Cố Tầm ơi! Hu hu hu... Tớ thật sự không nỡ xa cậu đâu, tớ chưa muốn rời xa cậu mà...”
Xung quanh, đồng nghiệp cũng nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối.
“Na Na, cậu nói cho rõ ràng đi, đừng làm như tớ sắp đi xa không bằng.” Cố Tầm bực mình kéo Na Na ra khỏi người mình.
Nhưng cô ấy vẫn không chịu buông tha, tiếp tục lải nhải:
“Tớ đã giúp cậu dọn hết đồ rồi, dù cậu không còn ở đây nữa, tụi mình vẫn là bạn bè mà. Nếu cần gì, cứ nói với tớ nha...”
Vừa nói, Na Na vừa kéo một thùng giấy lớn đã đóng gói cẩn thận tới trước mặt Cố Tầm, rồi vỗ vai cô đầy cảm khái:
“Không sao đâu, chuyện này cũng chẳng phải vấn đề lớn. Họa phúc khó lường mà. Dù có bị sếp Yến đuổi việc, biết đâu công việc tiếp theo lại tốt hơn thì sao?”
Cố Tầm nghe Na Na nói mà sững người, đến khi nghe đến chữ “đuổi việc” mới hiểu ra, đặt thùng giấy xuống đất, cau mày nhìn Na Na:
“Tớ đâu có bị đuổi việc đâu?”
“Hả?” Lần này đến lượt Na Na trợn tròn mắt: "Nhưng sếp Yến đích thân gọi cậu mà.”
“Thì sao?”
Na Na nhìn chằm chằm vào mặt cô mấy giây, xác nhận trên mặt cô chẳng có chút đau khổ nào mới kinh ngạc kêu lên:
“Trời đất ơi, làm vua lười như cậu mà bị sếp lớn gọi lên cũng không bị đuổi việc á? Vừa rồi tớ lãng phí cảm xúc quá rồi!”
Na Na còn định than thở thêm nữa, nhưng vừa nhận được ánh mắt “giết người” của Cố Tầm đã vội đổi giọng:
“Nói nghe coi, sếp Yến gọi cậu lên làm gì? Không lẽ chỉ để mời cậu ăn cơm thôi sao?”
Giọng Na Na không hề nhỏ, khiến đám đồng nghiệp xung quanh cũng tò mò hóng chuyện.
“Thật ra thì...” Cố Tầm còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì sau lưng vang lên một giọng trầm ấm.
“Cố Tầm.”
Cô vội vàng quay lại, thấy người vừa đến đúng là Yến Thanh Hà, liền lễ phép chào:
“Sếp Yến.”
“Ừ.” Anh gật đầu, đưa tay ra trước mặt cô, trên lòng bàn tay là một chùm chìa khóa màu bạc.
“Cô vừa để quên chìa khóa ở văn phòng.” Anh đưa chìa khóa cho cô, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay lạnh lẽo của anh khẽ chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, rồi nhanh chóng buông ra.
“À, đúng là của em. Cảm ơn sếp Yến, phiền sếp quá.” Cố Tầm không để ý đến cái chạm nhẹ vừa rồi, nhận lấy chìa khóa, vội vàng cảm ơn.
“Không sao, tiện đường thôi.” Ánh mắt anh dừng lại ở thùng giấy to dưới chân cô, lông mày khẽ nhíu lại, giọng bỗng lạnh đi:
“Đây là gì? Cố Tầm, cô định từ chức à?”
“Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”
Cố Tầm giật mình, vội vàng định nhờ Na Na giải thích, nhưng vừa quay lại đã thấy cô ấy ngồi lại chỗ, giả vờ chăm chú làm việc, khiến cô chỉ biết ngán ngẩm.
Đúng là bạn thân gì mà hại nhau tới tận cùng luôn ấy!