“Về sau nhớ cẩn thận hơn, chìa khóa là thứ rất quan trọng. Nếu để người có ý đồ xấu nhặt được thì an toàn của cô sẽ bị đe dọa đấy.”
Tất nhiên, Yến Thanh Hà tự động loại trừ bản thân khỏi nhóm “người có ý đồ xấu”. Dù sao, sớm muộn gì anh và Cố Tầm cũng sẽ ở bên nhau, vợ chồng giữ chìa khóa của nhau là chuyện bình thường thôi mà.
Cố Tầm chẳng hề biết trong đầu sếp Yến đang nghĩ gì, chỉ thấy anh trông rất nghiêm túc nên càng cảm động, liên tục cảm ơn anh.
Quả thật, mấy lời đồn về tổng giám đốc lạnh lùng đều là nhảm nhí, sếp Yến rõ ràng là người rất quan tâm cấp dưới!
Cố Tầm cũng không để ý tới ánh mắt đầy ẩn ý mà các đồng nghiệp xung quanh trao đổi với nhau.
Bình thường tổng giám đốc rất ít khi xuất hiện ở khu vực này, lại còn bận rộn vô cùng, vậy mà hôm nay lại đích thân đến chỉ để trả chìa khóa cho một nhân viên nhỏ như cô. Lý do chỉ là đưa chìa khóa thôi sao? Hay là...
“Chìa khóa đã trả rồi, vậy tôi đi trước.” Yến Thanh Hà nói với Cố Tầm, chuẩn bị rời đi thì như sực nhớ ra điều gì, anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng khắp văn phòng.
Các đồng nghiệp vừa mới tám chuyện xong lập tức đồng loạt cúi đầu, khí thế mạnh mẽ của Yến Thanh Hà khiến ai cũng thấy chột dạ.
“Tôi hy vọng những hiểu lầm kiểu này sẽ không lặp lại. Nếu tôi còn phát hiện ai làm ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết của tập đoàn, tôi sẽ không ngần ngại cho nghỉ việc.” Yến Thanh Hà gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt cố ý dừng lại trên mặt Na Na vài giây.
Rõ ràng giọng anh không lớn, nhưng lại đủ khiến Na Na toát mồ hôi lạnh. Cô biết, đây là lời cảnh cáo trực tiếp dành cho mình.
Không khí trong phòng im phăng phắc. Chỉ đến khi tiếng bước chân của Yến Thanh Hà biến mất, mọi người mới dám thở phào. Đám đồng nghiệp còn chưa kịp hỏi han gì thì Na Na đã lao ngay tới kéo tay Cố Tầm:
“Cố Tầm, đi đi, tan làm rồi, tớ đãi cậu một bữa!”
Không để ai kịp hóng chuyện, Na Na kéo Cố Tầm chạy vội ra ngoài, bỏ lại bao ánh mắt tò mò phía sau.
Na Na gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ xong là kéo Cố Tầm đi thẳng. Hai người không biết rằng, ở tầng cao nhất của tòa nhà, có một người đàn ông vẫn lặng lẽ dõi theo họ bằng ánh mắt sâu xa.
Na Na đưa Cố Tầm vào một nhà hàng Tây, hào hứng vứt thực đơn lên bàn, phất tay:
“Muốn ăn gì cứ gọi, coi như tớ bồi thường cậu vụ hôm nay!”
“Ồ, vắt cổ chày ra nước mà cũng có ngày tự móc tiền túi ha.” Cố Tầm bật cười, cầm thực đơn gọi món: "Vậy tớ không khách sáo nhé, cho tớ một bò bít tết, một tôm càng, một...”
“Thêm bát nước là đủ rồi đúng không?” Na Na vội cắt ngang, liếc cô: "Tớ hiểu cậu quá mà, từng đó là đủ rồi!”
“Tớ...” Cố Tầm chưa kịp nói hết lại bị Na Na chen ngang:
“Phục vụ ơi, cho một tôm càng, một bò bít tết. Loại nhỏ thôi nhé, tạm thời vậy đã.”
Cố Tầm: ...