Cơ Hội Thu Hoạch Cực Phẩm (NP)

Chương 6: Điện thoại di động

Trước Sau

break

 

Tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa một lúc, dường như viện trưởng vẫn đang nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm.

 

“Cũng không có trong phòng để máy thở, chẳng lẽ hai đứa nó chạy ra sau bếp trộm cái gì đó để ăn? Hai đứa ngoan như vậy, không giống mấy con mèo tham ăn kia…”

 

Âm thanh lẩm bẩm nói một mình của trưởng khoa càng lúc càng xa, hai con mèo trộm cá thở phào nhẹ nhõm.

 

Dật Phương cúi đầu nhìn Kiêm Hà.

 

Kiêm Hà đỏ mặt, đôi mắt ngập nước, giống như trong khoảnh khắc đó cô có thể chảy nước mắt ngay lập tức.

 

“Đừng sợ.”

 

Hắn hôn nhẹ một cái lên khoé mắt của cô, vừa định đứng dậy thì bị cô ôm chặt lại.

 

“Tiếp, tiếp tục… Đi.”

 

Dật Phương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức muốn cắn cô thêm mấy cái nữa, nhưng viện trưởng đã tìm đến tận đây, nhất định là có chuyện gì đó, hơn nữa việc huấn luyện cũng không thể chậm trễ được!

 

Hắn lạnh mặt kéo cánh tay của Kiêm Hà xuống, thời điểm đối phương chuẩn bị bật khóc, hắn nhanh chóng trưng ra vẻ mặt muốn thỏa hiệp, hôn lên mặt cô mấy cái.

 

“Nếu huấn luyện xong sớm tớ sẽ đi cùng với cậu, vậy có được không?”

 

Không được!

 

Tớ không muốn huấn luyện!

 

Tớ chỉ muốn Dật Phương hôn hôn tớ!!

 

Mặc dù Kiêm Hà không nói ra, nhưng Dịch Phương có thể nhìn thấy rất rõ thông qua biểu hiện thẳng thắn của cô.

 

Việc Kiêm Hà thích hắn khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ, nếu nói vui sướиɠ đến nỗi chết ngay tại chỗ cũng không quá, nhưng mà… Là một người đàn ông thì phải có điểm mấu chốt! Hắn không thể tiếp tục nuông chiều cô mãi như vậy, hơn nữa hắn cũng muốn quý trọng cô nhiều hơn nữa.

 

Nhưng không phải trong máy thở, cũng không phải một thành phố bên trong ống dẫn cũ nát dơ bẩn này!

 

Hắn hít một hơi thật sâu, không nói thêm bất cứ lời nào nữa, mà chỉ xoa đầu của cô, sau đó hắn bưng đĩa cơm đi vào nhà ăn, chuẩn bị đi ra sân huấn luyện.

 

Chỉ còn một mình Hà nằm trong máy thở.

 

Máu tóc ngắn đến mang tai của cô bị Dật Phương làm rối tung lên, nhưng cô cũng không rảnh quan tâm.

 

Cô suy sụp, trong đầu thầm nghĩ: Dù sao đi chăng nữa thì cô vẫn phải đi khai hoang, lúc đó cô đã xác định mình nhất định sẽ chết ở nửa đường, chính vì vậy nên cô chỉ sống sót được một khoảng thời gian nữa, chẳng lẽ Dật Phương không thể ở bên cạnh cô nốt quãng đời còn lại hay sao?”

 

Cô không muốn tham gia mấy cái khoá huấn luyện vô nghĩa đó, cũng chẳng đi xem phi thuyền sẽ sớm cất cánh, không quan tâm đến chuyện ai đã biến mất khỏi viện phúc lợi, cho dù bị tên khai hoang nổi tiếng kia nhìn chằm chằm đi nữa cũng chẳng sao cả.

 

Dù sao thì cô cũng phải chết a!!

 

Cô bực bội lăn qua lăn lại hai vòng, sau đó cô có cảm giác qυầи ɭóŧ của mình trở nên ướt đẫm…

 

Khuôn mặt của cô chợt ửng hồng, cô che hạ bộ của mình lại, mặt đỏ đến nỗi như muốn thiêu chết bản thân mình…

 

Cái này là cái quái gì vậy!

 

Ướt đẫm, dính nhớp! Đúng là ghê tởm.

 

Không được rồi, cô phải đi tắm ngay thôi.

 

Viện phúc lợi này có rất nhiều phòng tắm riêng, tất cả đều là được chia cách thành từng ngăn nhỏ. Trong mỗi ngăn đều có một chiếc ghế nhỏ, gương nhỏ và một bồn tắm cũng nhỏ nốt. Kiêm Hà vặn vòi nước ấm ra, sau đó dội từ đầu đến chân. Cô không nhắm mắt lại, chính vì vậy nên cô đã nhìn thấy những giọt nước tích thành từng chuỗi chảy xuống, rơi vào mu bàn chân của cô, hoặc rơi xuống mặt đất.

 

Cô liếc nhìn cái bồn tắm nho nhỏ kia, sau đó nhớ lại lúc mình còn rất nhỏ, khi đó cô cả người cô có thể nhét vừa vào trong đó, nhưng bây giờ, cô phải co chân lại mới có thể chui vào được.

 

Thời điểm có ký ức, cô rất ghét tắm rửa, vẫn là Dật Phương giúp cô quấn khăn tắm vòng quanh người.

 

Nhắc mới nhớ, viện phúc lợi này không có nhận thức về giới tính, phòng tắm cũng chẳng phân nam nữ, mặc dù có chia thành từng ngăn nhỏ, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt.

 

Đột nhiên cô cảm thấy hơi tò mò.

 

Ai là người sinh ra cô, sau đó lại ném cô ở lại chỗ này vậy?

 

[Ting ting ting! Kích hoạt nhiệm vụ cần làm đó chính là “Hành trình tìm kiếm gia đình”! Yêu cầu ký chủ phải đưa một cái qυầи ɭóŧ của mình cho bất kỳ người đàn ông nào trên phi thuyền vào trước buổi trưa. Tiêu chí thành công của nhiệm vụ lần này chính là “Một chiếc qυầи ɭóŧ ôm sát vào cơ thể”.]

 

Đột nhiên Kiêm Hà tắt vòi nước đi, lẳng lặng đợi một lúc, sau đó lại mở ra, tiếp tục tắm rửa.

 

“Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ, hẳn là…”

 

[Không có nha, hệ thống sẽ hết lòng để phục vụ ký chủ~”

 

Kiêm Hà tắt vòi nước thêm một lần nữa, sau đó lại chờ đợi một lúc.

 

“Tôi đang tưởng tượng…”

 

[Ký chủ đừng trốn tránh hiện thực nữa!###]

 

Trong phòng tắm nɠɵạı trừ cô thì không còn một ai khác, đột nhiên cô xoay người lại! Không có ai cả. Cô cẩn thận quấn áo choàng tắm lên người, buộc dây lại, đi nhẹ nói khẽ, lặng lẽ tiến về phía cạnh cửa, sau đó đẩy mạnh cánh cửa ra.

 

Vẫn không có ai?!

 

“Vậy âm thanh lúc nãy phát ra từ đâu?”

 

[Ký chủ thực hiện nhiều hành động như vậy chỉ để chứng minh có người ở gần đây hay sao! Ha ha ha, không phải đâu, tôi đang ở trong cơ thể của bạn ~ cơ thể ~ ~ trên mặt ~ nha ~”

 

Kiêm Hà đơ ngay tại chỗ.

 

Trong đầu của cô chợt lóe lên một tia sáng, cô thử hỏi. “Điện thoại di động nửa đỏ nửa đen sao?”

 

[Người ta là màu đỏ đó nha, không tồn tại cái thứ gọi là nửa đen kia đâu, màu đỏ là một gam màu ấm, mới đẹp mới tuyệt vời làm sao ~”

 

Tên điên này không thể đọc được suy nghĩ trong lòng của mình, một hai cứ phải bắt mình nói ra hay sao? Kiêm Hà nhíu mày lại. Thời điểm không có ai thì còn được, chứ có người chẳng phải rất kỳ lạ hay sao?

 

Nhưng thuật đọc tâm đó thật sự rất kinh tởm.

 

Cũng may nó không thể đọc tâm được.

 

“Nhiệm vụ tìm kiếm gia đình là cái quái gì vậy?”

 

[Không phải ký chủ vẫn luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn hay sao? Chỉ cần ký chủ hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống đề ra là ký chủ có thể có được một gia đình hạnh phúc viên mãn đến mức không chân thật luôn!]

 

Kiêm Hà đứng ở đó suy nghĩ mất một lúc.

 

“Mặc dù tôi rất muốn…” Nếu cô có gia đình đồng nghĩa với việc cô không cần phải đi khai hoang vùng đất xấu, lúc đó cô sẽ không phải chết nữa, sẽ được ở bên Dật Phương mãi mãi. “Nhưng nhiệm vụ này của cậu nhìn rất khả nghi, tại sao phải đưa qυầи ɭóŧ, hơn nữa còn là qυầи ɭóŧ bó sát… Ai mà làm mấy chuyện như vậy chứ! Ai sẽ làm mấy chuyện như vậy hả! Biến thái chết đi được!”

 

Mấy chữ sau Kiêm Hà lắp ba lắp bắp mãi mới nói ra được, da thịt lộ ra khỏi chiếc áo choàng tắm đã trở nên đỏ bừng.

 

Đúng là một nhiệm vụ MAX đáng xấu hổ!

 

Rõ ràng đây không phải một hệ thống nghiêm túc!

 

Chỉ có ma mới tin mày thôi, đồ bệnh hoạn!

 

[Hệ thống chính cũng không biết đâu, hệ thống chính chỉ chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ, còn việc kích hoạt nhiệm vụ và biên soạn nội dung là do người viết hệ thống đặt ra, không có liên quan đến hệ thống này đâu nha ~ Nhưng, sau khi đã kích hoạt nhiệm vụ mà không hoàn thành…”

 

“Thì sẽ thế nào?”

 

[Lúc đó một chuyện tồi tệ sẽ xảy ra, rất tồi tệ, rất tồi tệ ~]

 

“Ví dụ là?”

 

[Hehehe…]

 

“Sao tự nhiên cậu lại cười ranh mãnh vậy chứ?”

 

Trái tim của Kiêm Hà đập thình thịch, cô có cảm giác không ổn lắm.

 

[Ký chủ sẽ không muốn biết đâu, hệ thống chân thành hy vọng ký chủ sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ ~ Thân ái nhắc nhở, đối tượng phù hợp với yêu cầu sẽ tới cửa ngay bây giờ, xin ký chủ hãy tắm rửa sạch sẽ chờ đợi ~ Hehehe]

 

Kiêm Hà ngơ ngẩn hỏi, “Tôi có thể chặn cậu không?”

 

[Ký chủ, bạn thật nhẫn tâm. Bạn chỉ cần nói từ “chặn” là được, khi nào muốn bỏ chặn thì ký chủ phải nói “bỏ chặn” đó nha, bây giờ ký chủ có công năng rồi đấy…]

 

“Chặn.” Kiêm *tàn nhẫn* Hà.

 

Cuối cùng thế giới cũng yên lặng trở lại, Kiêm Hà có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

 

Đúng rồi, lúc nãy hệ thống đã nói sẽ có người đến đây, người đó là Dật Phương sao?

 

Hiển nhiên cô đã quên mất rằng mục tiêu của nhiệm vụ là người ở trên phi thuyền, mà Dật Phương không hề phù hợp với yêu cầu này.

 

Hừ, lúc nãy Dật Phương dám từ chối cô! Bây giờ cô cũng phải từ chối hắn! Kiêm Hà tức giận nghĩ, cô lại quay lại phòng tắm, khóa trái cửa lại, sau đó tắm vòi hoa sen.

 

Nếu cô mở vòi hoa sen chậm hơn một chút, có lẽ cô sẽ nghe được tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ đang tiến đến gần mình, mà tiếng bước chân này khác xa với nhịp điệu nhẹ nhàng thường ngày của Dật Phương…

 

 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc