Thật ra, khi Kiêm Hà bất ngờ nghe được hệ thống nói ước mơ có một gia đình của mình có thể trở thành hiện thực, cô cũng thấy động tâm.
Nếu có thể sống tiếp thì ai muốn chết đây?
Nhưng hệ thống có thể tích hợp luôn vào cánh tay của ký chủ trong khi bọn họ chỉ mới nhìn thấy mặt nhau lần đầu? Tại sao nhìn đâu cũng thấy chuyện này đáng ngờ đến vậy? Nếu là người có đầu óc bình thường chắc hẳn sẽ nghi ngờ một chút, phải không?
Cả cái nhiệm vụ qυầи ɭóŧ quái quỷ nào đó, quả thật vô cùng đáng ngờ a.
Cứ yên lặng xem thế nào đã, mọi chuyện để tính sau.
Kiêm Hà nghĩ như vậy, cô vội vàng lau khô tóc. Khi cô vừa định xoay người lấy bộ quần áo sạch sẽ mà mình đã chuẩn bị thì đuôi mắt của cô nhìn thấy một cái đầu người!
Ban đầu toàn bộ các vách ngăn này là một phòng tắm lớn, viện phúc lợi làm từng vách ngăn cao hơn hai mét để ngăn cách thành từng phòng nhỏ, nói cách khác chính là, phía trên cách cửa có một khe hở, bên dưới cũng có khoảng trống, nhưng hơi hẹp, chắc chưa đến nửa bàn tay, khe hở phía trên lại rất lớn, cách mặt đất khoảng hai mét rưỡi, người bình thường không thể cao đến như vậy được.
Nhưng bây giờ, đầu của một người đàn ông lạ mặt mà trước đây cô chưa từng gặp mặt lại đang xuất hiện ở trên đỉnh của vách ngăn, nhìn chằm chằm vào người cô!
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó vội vàng lấy quần áo che cơ thể của mình lại.
“Là anh!”
Người đàn ông lạ mặt khẽ mỉm cười, nói. “Không ngờ cô vẫn còn nhớ đến tôi.”
Đầu của người đàn ông biến mất, đúng lúc đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cô không hiểu lúc nãy người đàn ông đó đã làm cách nào để cố định cả người mình lên trên tấm ván như vậy, sau đó còn dám nhìn trộm cô, nhưng nói tóm lại cô cảm nhận được có gì đó không ổn.
Tiếng bước chân của người đàn ông không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, anh ta đang bước từng bước một đến gần cánh cửa bên ngoài vách ngăn.
Nghe thấy tiếng bước chân giống như đếm ngược thời gian tử vong kia, toàn thân Kiêm Hà trở nên lạnh toát, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn. Thể lực của cô thật sự rất kém, chiều cao cũng không đủ, thậm chỉ cô nhảy bật lên cũng chưa đến mép của vách ngăn, nhưng người đàn ông đứng bên ngoài đã bắt đầu đạp vào cánh cửa ở vách ngăn.
Cũng may là cô đã khoá trái cửa, có thể chống cự thêm được một lúc nữa.
Cô đã dành thời gian để mặc quần áo lót vào trước, sau đó nhìn xung quanh một vòng. Những bức tường trống trơn không có thứ gì để giúp cho cô cả, vòi hoa sen có thể dùng làm vũ khí, nhưng ở đây cố định chắc chắn đến mức không thể tháo xuống được. Buồng tắm thì khỏi nói, cô không thể chui vào trong đó trốn được.
Ánh mắt của cô rơi vào bộ quần áo bẩn mà cô đã thay khi nãy.
Cuối cùng người đàn ông kia cũng đá văng cánh cửa, do lực của anh ta quá lớn nên cánh cửa bật ngược trở lại, cuối cùng bị người đàn ông đó trực tiếp đá gãy làm đôi.
Đây rõ ràng là một cánh cửa hợp kim…
Thể lực của Dịch Phương là B, hắn không thể phá cánh cửa này. Người đàn ông ở bên ngoài quả nhiên là một tên lính gác!
Mà thể lực của Kiêm Hà chỉ là C.
Kiêm Hà sợ hãi đến cực điểm, đột nhiên đồng tử giãn hết cỡ. Cô giống như một con chim cút bị vặt sạch lông, chỉ biết túm lấy mảnh vải che đậy cơ thể một cách tội nghiệp, sau đó run rẩy núp vào trong góc. Cô không hề hay biết rằng kiểu nửa kín nửa hở đầy gợi cảm này mới là thứ dễ quyến rũ người khác nhất.
Một tia sáng hung bạo loé lên trong mắt của người đàn ông. Những giác quan nhạy bén của một người lính gác giúp anh ta nhìn rõ sự sợ hãi ở trong mắt thiếu nữ, nhưng anh ta cũng biết thiếu nữ này sẽ không chịu bỏ cuộc.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì để anh ta phải bận tâm cả, phải không? Con mồi biết giãy giụa mới là con mồi ngon miệng nhất.
Anh ta liếʍ liếʍ khoé miệng.
Kiêm Hà nhìn anh ta đang tiến lại gần mình, sau khi tính toán khoảng cách xong, đột nhiên cô ném bộ quần áo bẩn giấu sau lưng về phía người đàn ông kia, sau đó nhân lúc anh ta chưa có phòng bị nhanh chóng chuồn ra ngoài. Tên lính gác này đã chuẩn bị sẵn, anh ta tưởng thứ vũ khí gì đó sắc bén, nên né sang một bên, nhưng anh ta lại không ngờ thứ tập kích mình chính là một lớp vải dệt rất mềm, đang trải rộng ra che khuất tầm nhìn của anh ta.
Thậm chí còn có một mảnh vải nhỏ bay lên trên mặt của anh ta!
Việc cả năm giác quan đều có sức mạnh thật sự rất tuyệt vời, nhưng cũng có khuyết điểm riêng của nó.
Khứu giác trở nên nhanh nhạy vô cùng, lúc này lại tình cờ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ đang động dục, sắc dục cuốn lấy thần kinh của anh ta, khiến anh ta chìm vào trong đó mất một lúc.
Anh ta bắt lấy chiếc qυầи ɭóŧ đang dính vào mặt mình, hít một hơi thật sâu, sau đó bỏ vào túi áo.
Cơ bắp trên người anh ta căng phồng lên, bộ đồ tác chiến bó sát người đã phác hoạ ra dáng người cường tráng của anh ta. Ngay sau đó, anh ta xoay người ngồi xổm xuống giống như một con báo, trong nháy mắt gạch trên mặt đất vỡ tan tành, anh ta trực tiếp vượt qua vách ngăn cao hơn hai mét, đuổi theo thiếu nữ bằng tốc độ nhanh như gió.
Hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta, khiến trong mắt của anh ta chỉ còn nhìn thấy thân hình đầy quyến rũ kia.
Khi Dật Phương nắm chặt tay và tấn công từ một bên, suýt chút nữa anh ta đã bị đánh trúng mặt. Anh ta làm một cú vô lê sang ngang nhằm né đòn tấn công của thiếu niên. Thiếu niên kia nghiêng người về phía trước, chưa kịp dừng lại thì người đàn ông đã lên gối hất hắn ra xa.
Không còn lối thoát nào khác, khi thiếu niên ngữ xuống đất, suýt chút nữa đã đau đến nhất xỉu.
Ít nhất phải gãy ba chiếc xương sườn.
“Dật Phương!”
Kiêm Hà đã chạy đi rất xa, nhưng vừa nhìn thấy trúc mã của mình bị thương nặng, cô liền phớt lờ người đàn ông đang trừng mắt nhìn mình, mà lao về phía thiếu niên kia.
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu…” Dật Phương có cảm giác máu trong người của mình sắp phun ra.
Ý định ban đầu của hắn chính là kéo dài thời gian với người đàn ông kia, để Kiêm Hà chạy đi tìm viện binh, kết quả cô gái ngốc nghếch này lại tự mình quay lại!
Tức chết hắn rồi! A!
Đôi mắt của Kiêm Hà nhanh chóng phủ một tầng sương mù, vừa nhìn thấy, Dật Phương đã không nhịn được mà ngừng mắng cô.
Dường như người đàn ông đã nắm chắc rằng con mồi của mình không thể chạy thoát được nữa, anh ta chậm rãi đi đến chỗ hai người. Anh ta đang định dơ tay ra kéo tóc của Kiêm Hà thì giọng nói của người phụ trách đột nhiên vang lên từ cuối hành lang.
“Thạch Kê, cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Động tác của người đàn ông ngừng lại, anh ta nhìn về phía người phụ trách, cười như không cười nói. “Tôi đang chờ phi thuyền khởi hành đây.”
“Mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn mình cậu ở ngoài thôi đó, còn không mau cút về!”
Người đàn ông nhìn viện trưởng đang đứng bên cạnh người phụ trách, trong mắt chợt lóe lên sát khí.
“Tôi biết rồi.”
Hắn mỉm cười liếc nhìn Kiêm Hà một cái, vừa tiến về phía trước vừa nói. “Lần sau đến tôi sẽ xử lý cô sau.”
Kiêm Hà nhìn theo bóng lưng của anh ta, cơn tức giận đã lan lên tận trán, cô hét lớn. “Bạch Thương!”
Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn cô. “Cô nói cái gì vậy?”
“Người đàn ông bị anh cưỡng ép hôm qua tên là Bạch Thương!”
Người đàn ông cười một tiếng giễu cợt, sau đó nhướng mày nói. “Cô gọi đó là cưỡng ép hay sao? Cô gái nhỏ, cô vẫn còn rất trẻ, đừng có nói năng lung tung. Hai người chúng tôi đã thoả thuận vấn đề tiền bạc và hàng hoá giữa hai bên, nếu không tại sao robot giám sát lại có thể thả tôi đi?”
Anh ta lắc đầu, chuyện tối hôm qua khiến anh ta phải bỏ ra một khoản tiền là thật.
Trong khoảnh khắc đó, Kiêm Hà không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Cảm giác hoài nghi, phẫn nộ, mờ mịt, xấu hổ, tội lỗi, áy náy, phẫn uất, tức giận, như có lại như không.
Cô cắn răng nói, “Tôi sẽ không…”
“Cô không làm không có nghĩa là người khác không làm.” Người đàn ông nở một nụ cười ác ý, sau đó lại quay sang nhìn Dật Phương. “Bạn trai nhỏ của cô có tư chất* không tồi, ở lại chỗ này đúng là đáng tiếc. Nhưng từ nay về sau, khả năng cao là không có ai chịu dẫn hắn rời khỏi đây rồi, ha ha ha ha…”
*Tư chất: tính chất có sẵn của con người, thường là về mặt trí tuệ
Kiêm Hà cúi đầu nhìn Dật Phương, trong lòng cảm thấy rất khổ sở.
“Đều… Đều là lỗi của tôi.”
Tầm mắt của cô mờ đi, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, nhưng cô lại có cảm giác thiếu niên đang ôm cô vào lòng, hôn lên trán của cô.
“Không phải lỗi của cậu.”
Sáng hôm sau.
Kiêm Hà nghe nói phi thuyền đã rời khỏi đây vào buổi trưa ngày hôm qua.
Cô cũng không rảnh để nghĩ tới chuyện đó, hiện tại người mà cô quan tâm đang nằm trong cabin y tế để chữa trị, bọn họ đã nói nhanh nhất thì cũng phải mất một ngày mới có thể hồi phục được. Cô cảm thấy áy náy và khó chịu vô cùng, cũng hận bản thân mình đúng là một kẻ không có não.
Trước khi tắt đèn vào ban đêm, Kiêm Hà đã nhìn những đứa trẻ còn lại trong viện phúc lợi một vòng.
Bạch Thương không có ở đây. Ngoài ra, mấy đứa trẻ khác cũng bị đưa đi, tất cả đều thuộc loại ưa nhìn.
Hy vọng rằng những đứa trẻ đó thật sự được bước chân vào một thế giới bình thường. Kiêm Hà nghĩ thầm.
Cô huấn luyện trong sự ngẩn ngơ mất tập trung, vừa kết thúc, viện trưởng đã gọi cô vào phòng làm việc của bà ấy.
Phòng làm việc này rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn làm việc bằng kim loại, một cái ghế dựa, một chiếc bàn hình vuông rất thiết kế rất thấp, hai băng ghế nho nhỏ. Kiêm Hà ngồi trên băng ghế kia, nhìn viện trưởng đang đứng phía sau bàn làm việc.
“Viện trưởng tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?”
Tiên sinh là một cách gọi thể hiện sự kính trọng, bất kể là nam hay nữ.
Viện trưởng gật đầu, yên lặng nhìn Kiêm Hà một lúc, sau đó nói. “Tháng sau là con và Dật Phương đã tròn mười sáu tuổi rồi, ban đầu ta muốn giữ hai đứa lại để tham gia vào đội khai hoang cuối cùng của năm nay, nhưng kế hoạch lại không thể đuổi kịp những thay đổi.”
“Mười ngày sau sẽ là đợt cuối cùng của tháng này, con và Dật Phương đi theo đi thôi.”
Kiêm Hà biết chính vì sự bốc đồng của mình nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.
Trong lòng cô cảm thấy rất đau khổ.
Cô biết sau này sẽ rất gian khổ khó khăn, nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Cô vẫn còn đang chìm trong cảm giác ghét bỏ bản thân mình thì lại nghe viện trưởng nói tiếp. “5 năm ở đây, con và Dịch Phương chính là hai đứa trẻ thân thiết nhất trong viện phúc lợi này, quả thật giống như một người.”
Đột nhiên Kiêm Hà cảm thấy hoảng loạn, theo bản năng cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong phòng máy thở vào ngày hôm đó.
Chẳng lẽ viện trưởng đã nhìn thấy mấy chuyện bất chính mà trước đó bọn họ đã làm rồi sao? Mặc dù làm chuyện đó rất thoải mái, nhưng hình như không thể để người khác nhìn thấy được. Dật Phương đã nói chỉ có thể làm việc đó khi không có ai ở xung quanh.
Cô không cẩn thận đụng vào chiếc bàn hình vuông kia, khiến những giọt nước ở trên bàn bắn tung toé khắp nơi, suýt chút nữa còn làm đổ cả chiếc bàn vuông đó.
Cô hoảng sợ, cuống quýt nói xin lỗi, sau đó định lấy tay áo lau nước, trong lòng còn trèo tường tìm cách đảo ngược thế cờ, thét chói tai: Phải làm sao bây giờ?