"Câu nghĩ đó có khi nào một loại biến chủng mới không? Loại ký sinh chuyên vào cơ thể người, chờ sau vài giờ, chúng sẽ nở ra từ cơ thể tớ, tạo ra nhiều điện thoại khác nữa, rồi tiếp tục đi dụ người khác lây bệnh cho người khác, cho đến khi lần sau phi thuyền tới, bọn họ phát hiện trên mặt đất đều là điện thoại, không còn một ai nữa, sau đó họ sẽ đem điện thoại đến hành tinh khác ... "
Ngay khi đầu óc của Kiêm Hà bắt đầu suy diễn viễn vong thì không thể kìm lại được.
Nhưng sau một hồi thì tất cả loài người trên thế giới đang đứng trên bờ vực tuyệt chủng.
Dật Phương nghe một cách thích thú, vừa giơ cánh tay cô lên. Hắn biết tính khí của Kiêm Hà. Mặc dù cô hơi ngớ ngẩn, rất hướng nɠɵạı, rất hay tò mò và rất hay khóc nhưng cô không hề biết nói dối. Hắn nhìn kỹ thì thấy nó vẫn trắng, mềm và mịn như thường.
Hắn lại sờ rồi lại sờ, sờ rất đã tay.
Hắn bóp bóp nó, ngửi rồi ngửi cuối cùng thè đầu lưỡi ra mà liếʍ.
Kiêm Hà theo dõi từng hành động của hắn, và trái tim cô đột ngột đập thình thịch.
"Thấy, thấy thế nào?"
Cô giống như một tù nhân đang chờ xét xử, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhưng lại thận trọng nhìn về phía nhà thẩm phán.
"Nó bình thường."
Hắn vừa nói, sắc mặt không thay đổi chút nào mà “chụt” một cái.
Kiêm Hà gần như sắp nhảy dựng lên như thể bị lửa đốt.
"Cậu đang làm gì đấy!"
Dật Phương xoay người lấy đĩa với vẻ mặt nhàn nhạt và hỏi: "Cậu có đói không, ăn sáng trước đi."
Kiêm Hà xoa xoa nơi vừa bị hôn, cảm giác ngứa ngáy như bị mèo cào. Dật Phương bình tĩnh cầm muỗng lên, như muốn đút cho cô. Cô nhìn bờ môi khẽ hé của hắn và thổi cháo nóng hổi trên muỗng.
Đôi môi hồng hào kia mềm mại dịu dàng ấm áp, hẳn sẽ hôn thoải mái lắm.
Cô đỏ mặt nuốt ăn hết một ngụm, đột nhiên hỏi: "Nếu tớ, tớ ngoan ngoãn ăn, ậu có thể ...... có thể nào ……"
“Cho cậu hôn?” Hắn nhẹ hỏi.
"Ừm ..." Giọng của Kiêm Hà gần như bị chính mình nuốt mất, đầu nóng tới mức bốc khói nghi ngút.
“Được rồi.” Dật Phương nói.
“Hả?” Quyết đoán như vậy sao?
Kiêm Hà ngây ngốc tiếp tục mở miệng chấp nhận được đút ăn, và ăn sáng một cách máy móc. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể nói ra được. Cô thực sự muốn hôn Dật Phương, nhưng đối phương rất bình tĩnh, cô có vẻ như chính mình ...
Emmmm…
Khi Dật Phương lợi dụng sự phân tâm của cô, hắn hơi cong khóe môi.
Đồ ngốc, cậu còn không biết ai là người chịu thiệt.
Mười phút sau.
Các đĩa sạch được xếp chồng lên nhau, và phòng máy thở được xếp ngay ngắn với các dãy máy. Chỉ sau khi nhìn một lúc lâu, mới có thể phát hiện ra rằng có một máy thở có vẻ hơi lắc lư.
Hai tay Kiêm Hà ôm lấy Dật Phương, nắm chặt quần áo trên lưng hắn, hai chân cô quấn chặt lại, cô ngẩn ra. Chàng trai ở phía trên choàng tay lên đầu cô gái và ngồi sải ngang ở hai bên của cô gái chứ hoàn toàn không đè lên người cô gái.
Môi của hai người quyện vào nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi vướng víu trên môi đỏ mọng.
Một ít nước bọt chảy xuống dọc khóe môi cô gái, chiếc lưỡi khéo léo của chàng trai cuộn nó vào miệng, hắn tuy nhiên không tha một chút nào.
Cô gái nhân cơ hội hít một hơi, mặt đỏ bừng nói: "Thật kỳ lạ, tớ cảm thấy ..."
Cô vặn vặn chân, ánh mắt không dám nhìn chàng trai trên người mình.
Yết hầu của chàng trai cuộn lên cuộn xuống, hắn biết rằng nếu nó tiếp tục như thế này, hắn cũng sẽ ...
"Một lần nữa."
Hắn nói lại bịt môi cô gái lần nữa, đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô gái vào sâu hơn, vuốt ve và quấn quít, vừa cọ vừa xoa dịu, vừa mυ"ŧ mát tất cả ngọt ngào của cô gái. Hắn hơi cúi thấp người xuống, khiến nửa thân dưới nửa cứng ngắc của mình cọ vào chân cô gái.
Cô gái loạng choạng và cảm thấy có cách giải tỏa, cùng với cú thúc eo của chàng trai.
Cảm nhận được sự hứng tình của cô, chàng trai đổi cánh tay đỡ lấy, tay còn lại từ từ xuyên vào gấu quần áo của cô gái. Hắn liền dừng lại ngay khi chạm vào làn da mềm mại của cô gái.
Kiêm Hà khẽ mở mắt và thút thít đầy bất mãn.
Cô không biết mình muốn gì, nhưng cô chỉ muốn nhiều hơn nữa, và những nụ hôn không thể thỏa mãn được nữa.
Dật Phương rõ ràng biết mình phải làm gì, nhưng hắn đã giãy dụa.
Ngón tay hắn đặt lên vòng eo thon thả của cô gái, hướng lên trên là khuôn ngực hơi phập phồng, hướng xuống là vùng đất dịu dàng mà đàn ông mơ ước.
Nhưng hắn không muốn ở đây, không phải vào lúc này.
Lúc này, giọng nói như sấm của viện trường vọng ra từ cửa phòng thở:
"Hai đứa nhỏ đi đâu rồi! Thật là! Nói là miễn huấn luyện thì không đi thật?! Toàn bộ cố gắng trước đó đi đâu rồi?"