“Thoải mái không?” Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cô.
Tây Nhã đỏ bừng mặt, khẽ cắn môi, không dám trả lời thẳng. Từng nhịp chạm như hòa vào mạch đập của cô, khiến cô không biết mình đang muốn né tránh hay mong chờ.
Hắn cúi xuống, gỡ bỏ từng lớp che chắn trên người cô, từ buộc tóc, tới cặp kính rồi đến lớp vải cuối cùng để lộ thân hình mềm mại dưới ánh đèn. Mọi lớp phòng bị tan biến, chỉ còn lại sự trần trụi và cảm giác bị nhìn thấu.
Cô khẽ rên lên khi hắn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào làn da mẫn cảm. kɧoáı ©ảʍ xa lạ ập đến, khiến cô vô thức siết chặt ga giường, không biết nên cầu xin hắn dừng lại hay tiếp tục.
Khi cô chưa kịp định thần, Thời Chính đã bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt xuống chiếc giường mềm. Hắn ép cô mở rộng vòng tay đón nhận, từng cử động vừa dịu dàng vừa mang theo sức mạnh, như muốn chiếm hữu trọn vẹn.
Một cơn đau bất chợt xé ngang khiến Tây Nhã bật kêu, toàn thân căng cứng. Cô chưa từng nghĩ khoảnh khắc này lại vừa đau đớn vừa khiến trái tim rung lên dữ dội như thế.
“Thả lỏng nào…”
Thời Chính vừa tiến nhập, liền cảm nhận sự chặt khít khiến hắn khó nhúc nhích. Sự bao bọc ấy vừa mang lại kɧoáı ©ảʍ, vừa như trói chặt lấy hắn.
“Đừng khóc, chịu một chút thôi…” Hắn khẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt, như muốn xoa dịu cơn đau.
Tây Nhã đỏ bừng mặt, khẽ rên khi bị hôn. Ánh mắt cô mờ ướt, nhuộm màu e thẹn, xen lẫn một sức hút khiến người đối diện khó thoát ra.
Ngón tay hắn lướt dọc theo đường cong từ xương quai xanh xuống bờ ngực mềm, bàn tay lớn bao trọn, vuốt ve như muốn khám phá từng tấc da.
Cơn đau dần lui, thay vào đó là một thứ cảm giác khác khiến Tây Nhã run rẩy.
“Thời tiên sinh… ngứa quá…” Cô khẽ cựa quậy, thì thầm trong hơi thở gấp gáp.
“Ngứa ở đâu?” Thời Chính hỏi, giọng trầm thấp, ánh mắt sâu như muốn đọc thấu tâm tư cô.
Tây Nhã e dè đáp, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào khoảng không. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, rồi tăng nhịp độ, từng chuyển động mạnh mẽ khiến cô nghẹn ngào gọi tên hắn.
kɧoáı ©ảʍ dâng trào, như con sóng lớn cuốn trọn lý trí. Tây Nhã run lên, đôi bàn tay bấu chặt ga giường. Một tiếng gọi dài bật ra từ cổ họng, cơ thể như rơi vào cơn choáng ngợp, tất cả chỉ còn lại hơi thở đứt quãng và nhịp tim hỗn loạn.
---
Sau cao trào, Tây Nhã vẫn chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Thân thể run nhẹ, hơi thở chưa đều, làn da ửng đỏ tựa như phủ một lớp sương hồng, ánh mắt mơ màng, như còn vương lại dư vị của cơn sóng vừa qua. Dáng vẻ ấy khiến Thời Chính dù vừa thỏa mãn xong vẫn không kìm được khát vọng tiếp tục, nơi kia vẫn không chút dịu đi, thậm chí còn cứng thêm vài phần.