Hắn vươn tay lấy khăn giấy lau sạch dấu vết giữa bụng cô, rồi cúi người bế cô lên, sải bước về phía phòng tắm.
“Tiên sinh…”
Vừa được đặt xuống, Tây Nhã vô thức liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn và vật cứng vẫn thẳng tắp giữa hai chân người kia. Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, vội quay đầu sang hướng khác.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô thay mẹ đến làm việc, vậy mà lại bất ngờ cùng ông chủ bước qua ranh giới ấy, còn buông ra những lời khó tưởng. Hai mươi lăm năm sống chưa từng một lần cô nghĩ mình sẽ có lúc thốt ra những lời như vậy.
Nhìn hắn nhẹ nhàng kỳ cọ cho cô, Tây Nhã vừa xấu hổ vừa nghe lòng thắt lại. Thật ra, cô đã từng rung động với người đàn ông này.
Lần đầu gặp không phải ở lễ cưới của hắn, mà là khi cô còn học năm hai đại học. Khi ấy, cô làm thêm ở một quán cà phê nhỏ. Trời mưa tầm tã, hắn ngồi ở một góc suốt buổi chiều, chẳng nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa kính. Đồng nghiệp phục vụ hắn, còn cô chỉ đứng xa nhìn.
Họ thì thầm rằng hắn là người có bạn gái rồi, nhưng trong mắt cô khi ấy chỉ có bóng hình người đàn ông ấy giữa buổi mưa xám, tĩnh lặng và trầm ổn. Cô từng muốn bước tới bắt chuyện, từng định xin liên lạc… song tất cả đều dừng lại vì một câu nói lướt qua tai: “Anh ấy có người yêu rồi.”
Từ đó, thứ cảm xúc ấy bị cô chôn thật sâu. Hai năm sau đó, những lời tỏ tình từ người khác, cô đều lặng lẽ từ chối.
Đến năm tư, bạn cùng phòng giới thiệu cô đi làm thêm ở một khách sạn. Hôm đó, cô không ngờ lại là tiệc cưới và chú rể chính là hắn. Cô biết hắn đã có gia đình, và cũng là ông chủ của mẹ mình.
Cô đã cố dặn lòng không nghĩ nhiều. Nhưng cuối cùng, hôm nay… tất cả đều sụp đổ.
“Ah…”
Một cơn đau nhói kéo cô trở về hiện tại. Tây Nhã ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt hắn gần trong gang tấc.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Thời Chính cúi xuống hôn môi cô, không đợi đáp lại đã trượt môi xuống thấp hơn, để lại dấu vết ở nơi mẫn cảm. Cô rùng mình, hơi thở nghẹn lại.
“Không… không có…” Tây Nhã khẽ đáp, mắt hoe đỏ, vành mi ươn ướt.
Nhận ra mình hơi thô bạo, hắn dịu giọng, hôn lên khóe mắt cô, rồi áp sát hơn, cơ thể họ lần nữa hòa vào nhau. Hắn ôm cô ra khỏi phòng tắm, bước đi mà không tách rời.
“A… đừng… tiên sinh…”
Từng chuyển động nhịp nhàng nhưng mạnh mẽ khiến Tây Nhã không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể bám chặt lấy vai hắn, buông mình theo từng nhịp đẩy không ngơi nghỉ.