Tiện tay lật một tập tài liệu để đọc, Hoắc Dung Thành trực tiếp đáp: “ Từ chối hết đi”
Cố Hàn sững người một chút rồi gật đầu: “Vâng”
“Sau tám giờ, bất kể là hội nghị hay yến tiệc tất cả đều từ chối hết” Hoắc Dung Thành bổ sung thêm.
“Vâng.”
Nam Cố Trạch ngồi trên sô pha, lần chuỗi Phật châu trong tay, ngước mắt, không khỏi nhìn anh nhiều hơn: “Sao lại từ chối hết hội nghị với yến hội sau tám giờ vậy?”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành liếc anh một cái, tiện thể nói: “Đúng rồi, cậu với Cô Hàn hẹn tôi cũng không được, qua tám giờ, đừng hẹn tôi.”
Nam Cố Trạch truy hỏi đến cùng: “Vì sao?”
“Có việc.”
“Việc gì?”
“Biết càng nhiều, chết càng nhanh đó.”
Nam Cố Trạch nghĩ một chút, nói: “Tôi là muốn chết nhanh một chút đấy, rốt cuộc là cậu có việc gì?”
Hoắc Dung Thành cũng lười nhìn anh ta, đứng dậy, trực tiếp rời đi.
Nam Cố Trạch: “.. “
Về đến Hoắc gia là 8 giờ 30 phút tồi.
Tô Tú Song vẫn chưa về, Hoắc Dung Thành cở bộ vest, thay một chiếc áo len màu xám và một chiếc quần tây cùng màu, ngồi trên sô pha.
“Cậu hai, có cần tôi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối?”
“Không cần, sau này không cần chuẩn bị bữa tối nữa, mợ hai sẽ tự mình nấu.”
Nghe vậy, quản gia Trương nở nụ cười: “Mợ hai đối với Cậu hai thật tốt”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, môi mỏng câu lên, ngón tay thon dài lật tạp chí, yên lặng chờ đợi.
Một mạch đợi đến 10 giờ vẫn không thấy bóng dáng Tô Tú Song xuất hiện, anh nhíu chặt mày, vẻ mặt vừa nặng nề vừa lạnh lùng.
Quản gia Trương vừa rồi còn tươi cười, bây giờ cẩn thận từng chút một, nhẹ giọng thử nói: “Cậu hai, tối nay có thể là Mợ hai có việc nên về muộn”
“Ừ”
Anh môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng đáp.
Quản gia Trương lại nói: “ Vậy tôi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối”