“NONONO, vậy là cô có sự hiểu nhầm lớn về tôi rồi đấy”
Hoắc Diệc Phong dáng vẻ cà lơ phất phơ mà gác tay lên vai cô, miểng ngậm kẹo mυ"ŧ không biết lấy từ đâu ra: “ Ông ta vẫn còn có nhiều chỗ để dùng”
Tô Tú Song cau mày, khuỷu tay kế nâng, bất ngờ huých vào bụng Hoắc Diệc Phong.
Ngay sau đó, cô đã biết thế nào là chân chó và nịnh hót.
Đến cô cũng được hưởng lây, bữa trưa không ăn cơm hộp, mà là bốn món một canh của nhà hàng Tiên Tửu, còn có cả cà phê nữa.
Tân Du Du, Liễu Y Y, tất cả mọi người trong đoàn phim ngay cả đa͙σ diễn cũng vô cùng bất ngờ.
Bạch Tĩnh trong lúc ngạc nhiên cũng không quên gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, không biết hỏi: “Trương Vinh Hiển rốt cuộc là muốn làm gì đây?”
“Chậc chậc chậc…” Tô Tú Song liên tục tặc lưỡi: “Đây là tràn đầy khát vọng muốn sống.
Bạch Tĩnh như cũ, không hiểu gì, bối rối: “Ý của cậu là gì?”
Tô Tú Song ra vẻ thần bí: “Phật dạy, không thể nói”
“®..” Bạch Tĩnh dài giọng, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Tớ biết rồi”
Tô Tú Song nhìn về phía cô.
Trương Vinh Hiển vừa ý Hoặc Diệc Phong, muốn theo đuổi anh ta” Bạch Tĩnh nói vô cùng chắc chắn: “Nhất định là như vậy, tuyệt đối không sai, dù sao Hoắc Diệc Phong cũng rất đẹp trai!”
“Phụt.. “
Tô Tú Song không kìm được, phun hết cà phê trong miệng ra ngoài.
Cô hoàn toàn khuất phục trước cái suy nghĩ đầy logic của Bạch Tĩnh. Vừa cười vừa thêm dầu vào lửa, còn không quên thêm mắm dặm muối: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy như vậy”
Buổi chiều tiếp tục quay.
Bắt đầu là cảnh của Hoắc Diệc Phong, cảnh phải quay không nhiều nhưng lời thoại nhiều và khá khó.
Mà việc nhớ thoại lại là điểm yếu của Hoắc Diệc Phong, liên tục quay, liên tục bị hô cụt. Một cảnh mở đầu đã quay lại những 12 lần rồi.
Trương Tiến Trung sâm mặt, cuối cùng trầm giọng quát: “ Nhập tâm một chút được không vậy, động não chút đi, có tý lời thoại mà cũng không nhớ được?”
“Không hài lòng? Vậy đổi người đi, anh đây vừa hay muốn ngủ bù”
Vừa nói, Hoắc Diệc Phong đã bắt đầu cởi áo, tối qua ở đồn cảnh sát quậy một đêm, sắp mệt chết rồi.
“1 Trương Tiến Trung: “…
Từ trước đến nay, anh chưa gặp bất cứ một diễn viên nào tùy tiện, ngang ngược, nói cũng nói không được như vậy.
Vương Minh Vũ sợ tình hình trở nên căng thẳng, chạy đến bên cạnh Hoắc Diệc Phong nhẹ giọng khuyên bảo, nói hết lời để anh điền tiếp.
Bên này, cảnh quay của Hoắc Diệc Phong vừa kết thúc, đã bắt đầu quay cảnh của Tô Tú Song, là cảnh khóc.
Tuy nhiên, so với Hoắc Diệc Phong cô còn thảm hơn, một cảnh mở đầu bị hô cut hơn 20 lần.
Trương Tiến Trung tức suýt ngất, vứt kịch bản trong tay đi, quát: “ Làm sao vậy, hôm nay hai người hợp tác muốn làm tôi tức chết à?”