Anh gọi điện cho Tô Tú Song, nhưng âm báo truyền về lại không ai nghe máy, gọi liên tiếp ba cuộc cũng không ai nghe.
Quản gia Trương nín thở, theo tính cách của cậu hai, ông gần như có thể đoán trước được, giây tiếp theo cậu hai nhất định sẽ nổi giận.
Ai ngờ, Hoắc Dung Thành chỉ thả tạp chí xuống, đứng dậy đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng biến mất khỏi tâm mắt, quản gia Trương vẫn không dám tin, cậu hai thế mà không nổi giận, thần kỳ thật!
Mười một giờ.
Tô Tú Song cuối cùng cũng quay xong, cô lái xe điện, Hoắc Diệc Phong ngồi ở ghế sau.
Một cảnh khóc mà quay gần ba tiếng đồng hồ, cô gần như mẹt chết rồi.
“Cậu lái xe đi, mắt tôi vẫn đau, nhìn không rõ đường, cậu bôi hơi nhiều ớt”
Hoắc Diệc Phong trừng mắt nhìn cô, ngồi lên phía trước: “ Nếu không phải anh đây bôi ớt lên mắt chị, chị tưởng chị tự khóc được sao, còn dám chê bai!”
Tô Tú Song dụi dụi mắt, nói: “Coi như thù lao cậu giúp tôi, nói cho cậu biết một tin, trong đoàn phim đã đồn rằng Trương Vinh Hiển vừa gặp đã yêu cậu, đang ra sức theo đuổi cậu”