Hoắc Diệc Phong dè bỉu, cả khuôn mặt đều thể hiện sự khinh miệt và coi thường.
Tô Tú Song không chấp, cố tình giả vờ không nghe thấy.
Có cuộc gọi đến, cô đứng dậy đi ra bên ngoài nhà hàng.
Thấy thế, ba người đàn ông đồng loạt nhướn mày, không biết cô đang làm trò gì.
5 phút sau.
Tô Tú Song quay lại, trong tay câm một bó hoa và một chiếc bánh gato.
Cô đưa hoa cho Hoắc Lăng Tùng rồi mở hộp bánh, là bánh gato dâu tây sô cô la, cô lấy nến ra, từng cây một cắm lên bánh.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Tô Tú Song mỉm cười, hát bài hát sinh nhật bằng giọng ngọt ngào, nhẹ nhàng.
Người Hoắc Dung Thành hơi run lên, hai chân vắt chéo, đổi tư tế, mặt lạnh đi, nhìn chằm chằm tình cảnh trước mặt.
“Bác sĩ Hoắc, sinh nhật vui vẻ nha, chúc anh mãi mãi thanh xuân, mãi mãi 18 tuổi, năm nào cũng có ngày này, cầu nguyện đi nào.”
Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ, nhắm mắt lại, 3 giây sau liền mở mắt ra thổi tắt nến.
Phục vụ đúng lúc đó bê đồ ăn tới. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mất mặt quá!”
Hoắc Diệc Phong ôm chặt mặt, cậu chưa bao giờ mất mặt như thế.
Bữa trưa vẫn xem là vui vẻ, cả nhóm quay trở lại nhà họ Hoắc.
“Tú Song, em đi theo anh, anh có lời muốn nói với em”
Hoắc Lăng Tùng gọi nhẹ Tô Tú Song, trên cổ vẫn quàng khăn cô tặng.
Tô Tú Song có chút ngẩn người, định thần lại mới đi theo anh.
Nghe xong, Hoắc Dung Thành đột nhiên dừng bước.
Hoắc Diệc Phong đi ngay sau anh không kịp phanh, liên va vào, “Anh hai, sao anh đột nhiên…”
Cậu vẫn chưa nói hết thấy khuôn mặt u ám, lạnh lão của Hoắc Dung Thành liên tự động ngậm miệng.
Anh hai tâm trạng không tốt, nhìn sắc mặt rất kém.
Sợ không cẩn thận sẽ làm anh tức giận, Hoắc Diệc Phong thở nhẹ, cúi đầu, từng nước nhỏ đi về phía trước.
Trong vườn hoa.
“Ngồi đi.” Hoắc Lăng Tùng chỉ vào ghế.
“Không cần đâu, em còn có việc, bác sỹ Hoắc nói luôn đi, tốt nhất là nói ngắn gọn thôi.”
Tô Tú Song đứng như vậy rồi nói.
Hiện tại cô muốn đi tìm Hoắc Dung Thành nên có chút nóng ruột.
“Bây giờ em rất xa cách anh” Hoắc Lăng Tùng nói.
Lông mi khẽ rung lên, cô nghĩ lại hai cuộc điện thoại bị ngắt của mình, bặm môi, “Không có, bác sỹ Hoắc nghĩ nhiều rồi “Cảm giác của anh luôn rất nhạy bén, còn nữa, anh luôn nghĩ chúng ta là bạn bè”