“Anh hai, chúng ta lái hai xe, anh với Tú Song một xe, em và Diệc Phong một xe, anh đi sau em”
Hoắc Lương Thần từ phòng đi ra, trong tay cầm chìa khóa xe.
“Ừ”
Hoắc Dung Thành lãnh đạm đáp lời.
Hai chiếc xe một trước một sau đi trên đường.
Một tiếng sau họ đến nhà hàng.
Hoắc Dung Thành đi đầu tiên, lưng thẳng tắp, vai rộng hông hẹp, khí chất tôn quý từ trong phát ra ngoài, trông vô cùng lạnh lùng.
Đẳng sau anh là Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong đi ngang nhau.
Tô Tú Song đi cuối cùng.
Sau khi bốn người ngồi vào, tiếng violin ngân nga vang lên, mùi rượu vang thơm nồng.
“Tặng em quà sinh nhật.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Dung Thành lấy chìa khóa xe ô tô từ túi quân âu, đẩy qua chỗ Hoắc Lăng Tùng.
Hoắc Lăng Tùng chưa chạm tới, Hoắc Diệc Phong ngồi bên cạnh đã nhanh tay chộp lấy, ánh mắt phát sáng, “Lamborghini Veneno.”
Tiếp sau, Hoắc Diệc Phong cũng lấy ra một cái hộp được bọc tinh tế, chớp đôi mắt đào hoa, “Một bộ hồng bảo thạch, sau này có bạn gái có thể tặng cô ấy.”
“Em ấy, bao giờ mới lớn được” Hoắc Lăng Tùng bất lực võ trán.
Nhìn thấy hai món quà lớn của hai người, miệng Tô Tú Song khô khốc, không dám lấy ra.
“Này, bà già, quà cô chuẩn bị đâu?
Đừng nói là không mang gì chỉ mang miệng đến ăn chực nhé?”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Diệc Phong nhíu lại, nụ cười xấu xa đầy khiêu khích.
“Đừng làm loạn nữa, anh ba của em đã qua tuổi nhận quà rồi.”
Hoắc Lăng Tùng võ nhẹ hai cái vào đầu cậu như một lời cảnh cáo nghe lời đi, đừng làm loạn nữa.
Tô Tú Song có chút gấp gáp vén tóc ra sau tai, sau đó đưa khăn quàng qua, “Không phải món quà quý giá gì, em tự đan đấy, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Nghe xong, nhiệt độ trong đáy mắt Hoắc Dung Thành từ từ lạnh dần, tối dân đi.
Hoắc Lăng Tùng nhận lấy, cười dịu dàng, “Cảm giác rất mềm mại, giống như kẹo bông vậy, vừa thoải mái vừa ấm áp, cảm ơn nhé”