Tô Tú Song không còn cách nào trốn tránh, dứt khoát nói: “Có một hôm, em gọi cho bác sỹ Hoắc hai cuộc, đều bị tắt đi”
Nghe đến đây, khuôn mặt vốn rất ôn hòa, dịu dàng của Hoắc Lăng Tùng hiếm có dịp chết lặng.
Anh hồi tưởng lại, nhớ ra hôm đó.
Không khí nhất thời có chút ngại ngùng.
Cuối cùng vẫn là Tô Tú Song phá vỡ sự im lặng trước, “Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi”
“Thái độ của em đã thể hiện rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ, Tú Song, mỗi người đều có bí mật, xin lỗi, những chuyện như thế này sau này sẽ không xảy ra nữa”
Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói.
“Không nghiêm trọng thế đâu, đã qua rồi, mấy hôm nay em có việc quan trọng ở công ty, không phải xa cách và lạnh nhạt.” Tô Tú Song bình tĩnh nhìn anh, thần sắc không đổi.
“Có việc gì anh có thể giúp không?”
“Không sao, không cần đâu”
Nghe xong, Hoắc Lăng Tùng không gặng hỏi nữa, chỉ nói, “Chúng ta mãi mãi là bạn bè”
“Ừ”
Cô không để tâm, hời hợt gật đầu.
Nói chuyện với Hoắc Lăng Tùng xong, Tô Tú Song như một tên trộm rón ra rón rén đi lên gác.
Con chó săn đó quá đáng sợ, đến bây giờ cô vẫn còn sợ.
Cô không bắt gặp con có săn đó, an toàn thuận lợi lên được tầng 2, đến lúc này cô mới thở phào.
Đứng trước cửa phòng Hoắc Dung Thành, Tô Tú Song dơ tay lên, hạ xuống rồi lại giơ lên.
Cứ như thế ba bốn lần, cô thở sâu, cô hạ quyết tâm, đặt tay lên cửa gõ nhẹ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mở ra.
Hoắc Dung Thành đút hai tay trong túi quân âu, đôi mắt đen thâm trầm thờ ơ nhìn cô.
“Tôi có thể vào không?” Tô Tú Song liếʍ môi.
Hoắc Dung Thành không nói gì, môi bặm thành một đường thẳng, cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Tô Tú Song bị nhìn đến hoang mang, miệng khô khốc.
Đúng lúc cô không chịu được nữa, định bỏ cuộc, giọng nam trầm trâm lạnh lùng vang lên, “Vào đi”
Cô thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hoắc Dung Thành ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo tùy ý gác lên trà kỷ, sắc mặt lạnh nhạt.
“Tôi muốn bàn với anh về việc hợp tác của Tô Thị..”
Cô cắn chặt răng, khó khăn mở lời.
“Bàn chuyện hợp tác với tôi, cô xứng không? Có tư cách không?”
Hoắc Dung Thành khinh thường, mặt vấn lạnh như băng.
Tô Tú Song bình tĩnh, không hề tức giận, anh nói không sai, ở Thủ đô, Hoắc Thị là doanh nghiệp hàng đầu, nó dậm chân một cái kinh tế Thủ đô cũng theo đó run rẩy.