Quả đúng như dự đoán, ngày hôm sau nàng lại tiếp tục bị mắng.
Tiêu Tịch Hòa lúc này giống hệt một sinh viên đang học nửa chừng thì đột ngột chuyển ngành, mà lại còn là chuyển từ khối xã hội sang khối tự nhiên. Khi đối mặt với một đống dược liệu trông hao hao nhau, mùi vị cũng tương tự, nàng cảm thấy chẳng khác nào đang nhìn vào môn toán cao cấp mà mình chưa từng học qua, đây hoàn toàn chẳng phải là chuyện cứ cố gắng là được.
Thế là mỗi ngày tiếp theo, nàng đều bị mắng đủ kiểu đủ dạng, thỉnh thoảng còn bị mắng đến mức hoài nghi nhân sinh, thậm chí nảy sinh ý muốn đi tìm Tạ Trích Tinh để tự thú cho xong. May mà mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, nàng đều kịp bình tĩnh lại.
Sau nửa tháng trời bị mắng liên tục, ngay cả Liễu Giang chuyên mắng nàng cũng phải bất lực thốt lên: "Sao con chẳng sáng dạ ra chút nào thế?"
Tiêu Tịch Hòa vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi gằm mặt không dám nhìn ông.
Liễu Giang đau đầu xoa xoa sống mũi: "Người sống trên đời, ít nhất cũng phải giỏi một thứ gì đó chứ? Rốt cuộc thì con giỏi cái gì?"
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Tịch Hòa khẽ động, nàng đột nhiên ngẩng lên nhìn ông.
Liễu Giang: "?"
Nửa canh giờ sau, nàng dọn món ăn cuối cùng lên bàn. Liễu An An và Tân Nguyệt nhìn cả bàn thức ăn mà chết lặng, hồi lâu không nói nên lời. Còn Liễu Giang thì càng không biết phải nói gì hơn.
"Con có lẽ... khá giỏi món này." Tiêu Tịch Hòa khiêm tốn nói.
Khóe miệng Liễu Giang giật giật, ông lạnh mặt ngồi xuống bàn, tiện tay gắp một miếng cà tím chiên giòn thơm phức: "Vậy thì con nên đi làm đầu bếp, cớ gì cứ phải làm y..."
Lời còn chưa dứt, miếng cà tím đã vào trong miệng. Vị giòn ngọt, ngoài giòn trong mềm lập tức bung tỏa nơi đầu lưỡi, khiến ông im bặt ngay tức khắc.
Thấy phản ứng của Liễu Giang, Liễu An An không nhịn được nuốt nước bọt: "Thế nào ạ?"
Liễu Giang liếc nhìn nang ấy một cái, không trả lời.
Liễu An An không thể chờ đợi thêm, vội cầm đũa lên, đảo một vòng rồi nhắm ngay món thịt bò xào ớt xanh.
"Cay quá... nhưng mà ngon quá! Tiểu sư muội giỏi thật đấy!" Liễu An An nhìn nàng với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Tân Nguyệt dở khóc dở cười: "Có ngon đến thế không? Ta cũng thử xem sao."
Nói rồi, bà bưng bát canh móng giò bên cạnh lên húp một ngụm, ánh mắt lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Có phải ngon lắm không ạ?" Liễu An An kích động hỏi.
Tân Nguyệt nuốt nước bọt: "... Quả thực rất ngon, là hương vị ta chưa từng nếm qua."
"Sư nương quá khen rồi ạ. Canh móng giò giúp làm đẹp dưỡng nhan, người có thể uống nhiều một chút." Tiêu Tịch Hòa nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hai mẹ con, sự tự tin đã lung lay suốt nhiều ngày qua cuối cùng cũng lấy lại được một chút.
Liễu Giang thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng, nói nốt câu còn dang dở lúc nãy: "Biết nấu ăn thì có tác dụng gì, có thể chữa bệnh cứu người được không?"
Giọng ông vừa dứt, một tiếng chuông gió bỗng vang lên, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
"Có người đến."
Tân Nguyệt nói rồi đi ra ngoài. Một khắc sau bà mới quay lại, theo sau là một bà lão già nua và một đứa trẻ khoảng bảy tuổi gầy trơ xương. Vừa trông thấy người tới, sắc mặt Liễu Giang lập tức trầm xuống, rõ ràng là đã quen biết từ trước.
"Liễu cốc chủ, cầu xin ngài cứu cháu của ta với!" Bà lão vừa thấy Liễu Giang đã định quỳ xuống.
Liễu Giang tỏ ra mất kiên nhẫn: "Những gì cần làm ta đã làm cả rồi. Thằng bé không chịu uống thuốc, dù có ép nó uống thì cũng sẽ nôn ra ngay lập tức, không hề hợp tác chút nào, ta còn cứu thế nào được nữa? Hai người về đi."
"Liễu cốc chủ, ta chỉ có mỗi đứa cháu này thôi, cầu xin ngài cứu nó với!" Bà lão nước mắt lưng tròng, còn đứa trẻ bên cạnh thì gầy gò ốm yếu, đôi mắt thất thần, dường như chẳng hề để tâm đến những giọt nước mắt của bà mình.
Cũng có thể là do bệnh đã vào giai đoạn cuối, nên nó không còn sức để có thêm cảm xúc nào khác.
Tiêu Tịch Hòa trong lòng mủi lòng, nhưng cũng đành bất lực.
Bị bà lão van xin, sắc mặt Liễu Giang càng thêm khó coi. Ngay khi ông định nổi giận, đứa trẻ đột nhiên yếu ớt thốt lên: "Thơm quá..."
Mọi người đều sững sờ, giây tiếp theo liền thấy nó đang nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn.
Tiêu Tịch Hòa nảy ra một ý: "Sư phụ, hay là mình thử cho thuốc của nó vào thức ăn xem sao?"
"Đúng rồi! Nó không chịu uống thuốc, chẳng phải vì thuốc quá đắng sao? Trộn vào thức ăn biết đâu sẽ đỡ hơn!"
Liễu An An vừa nói, vừa lấy một viên thuốc từ trong túi Càn Khôn ra, đang định ném vào bát canh móng giò thì bị Liễu Giang ngăn lại: "Cơ thể nó bây giờ đang suy nhược, không tiếp thu được đồ bổ. Con cho nó uống thuốc bổ, là muốn lấy mạng nó à?"
Liễu An An nghe vậy lập tức ngoan ngoãn đứng im.
Bà lão tha thiết nhìn về phía Liễu Giang.
Đứa trẻ vẫn đang dán mắt vào bàn thức ăn. Liễu Giang liếc nhìn nó một cái, im lặng một lúc rồi hỏi bà lão: "Thuốc ta đưa cho các người lần trước còn không?"
"Còn, còn ạ..." Bà lão vừa nói vừa vội vàng lấy thuốc ra.
Liễu Giang lấy một viên định ném vào bát canh, Tiêu Tịch Hòa vội ngăn lại: "Một lần đừng cho nhiều quá, nếu không vị đắng sẽ át mất vị canh, nó chắc chắn sẽ lại nôn ra thôi."
Liễu Giang khựng lại, miễn cưỡng bẻ một phần tư viên thuốc cho vào, khuấy đều rồi đưa đến trước mặt đứa trẻ: "Uống đi."
Thằng bé tuy có vẻ ngây dại, nhưng cũng đâu có ngốc. Nó đã thấy ông bỏ thuốc vào bát nên nhất quyết không chịu uống.
Thấy vậy, Tiêu Tịch Hòa bèn dỗ dành: "Uống đi, thơm lắm."
"Ngoan nào, uống đi con." Bà lão cũng van nài.
Đứa bé do dự một lát, nhưng rồi cuối cùng cũng nhận lấy cái bát. Bề ngoài, Liễu Giang tỏ vẻ không để tâm, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà cứ liếc về phía đứa bé. Mãi cho đến khi thấy cậu bé ngập ngừng nếm thử một ngụm, rồi đột nhiên tu một hơi cạn sạch, chân mày ông mới giãn ra hẳn.
“Thằng bé... thằng bé này... có phải là được cứu rồi không ạ?” Bà lão kích động đến mức vành mắt cũng đỏ hoe.