Ở trong sơn động một lát, Liễu An An liền muốn dẫn nàng đến phòng ngủ. Hai cô nương sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi đã trở nên thân thiết hơn nhiều, tay trong tay cùng nhau đi về phía trước. Khi sắp đến nơi ở, trong rừng hoa bên cạnh đột nhiên vang lên giọng của Liễu Giang: “Tân Nguyệt tỷ, ta không cố ý nổi giận với tỷ đâu, tỷ đừng giận ta nữa mà.”
Cái chữ "mà" này được ngân nga luyến láy, lại còn rung hết cả giọng, khiến Tô Tịch Hòa lập tức nổi hết cả da gà. Nàng vừa quay đầu lại đã lờ mờ thấy hai bóng người quen thuộc trong bóng cây.
Liễu An An thì đã quen không thấy lạ, vội kéo tay nàng chạy một mạch về phòng ngủ, đóng cửa lại rồi mới thở phào một hơi: “Cha ta sĩ diện lắm, nếu bị ông phát hiện chúng ta thấy cảnh ông làm nũng, chắc chắn sẽ nổi giận đấy. Sau này nếu tỷ có gặp phải, nhớ phải chạy ngay đi, tuyệt đối đừng ở lại hóng chuyện.”
Tô Tịch Hòa cạn lời: “Sư phụ… còn biết làm nũng nữa cơ à?”
“Ông ấy giỏi trò này lắm, mỗi lần chọc giận nương ta là lại y như vậy.” Liễu An An cảm thán.
Tô Tịch Hòa xoa xoa cánh tay, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhớ ra: “Vừa nãy ông ấy gọi sư nương là… tỷ?”
“À, cha ta nhỏ hơn nương ta mấy tuổi.” Liễu An An nói xong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tịch Hòa thì bật cười: “Không nhìn ra phải không? Thật ra ông ấy cũng có thể duy trì dung mạo trẻ trung, chỉ là ông ấy cảm thấy tuổi tác lớn một chút thì người bệnh sẽ yên tâm hơn, thế nên mới luôn xuất hiện với dáng vẻ của một ông lão sáu bảy mươi tuổi.”
Tô Tịch Hòa thử hình dung lại khuôn mặt của lão đầu, không thể không thừa nhận rằng thầy thuốc lớn tuổi một chút, quả thực khiến người ta có cảm giác an toàn hơn… Chỉ là tội cho sư nương quá, ngày nào cũng phải online xem lão già làm nũng, phải khoan dung đến mức nào mới không ly hôn tại chỗ chứ!
“Đây là phòng của chúng ta, sau này tỷ ngủ giường này nhé.” Liễu An An đi đến trước một chiếc giường, đưa tay vỗ vỗ.
Tô Tịch Hòa nghe vậy thì khựng lại một chút, lúc này mới cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn phòng ngủ không lớn nhưng cửa sổ sáng sủa, đồ đạc sạch sẽ. Sát tường có kê hai chiếc giường nhỏ, chiếc giường bên cạnh Liễu An An vẫn chưa trải chăn nệm. Bên cạnh mỗi chiếc giường là một cái tủ quần áo, trong góc còn có một bàn trang điểm. Chính giữa phòng là một cái bàn, trên đó đặt mấy túi thơm nhỏ. Nhìn qua thì đồ đạc ít đến đáng thương, nhưng lại có cảm giác như chẳng thiếu thứ gì.
Tô Tịch Hòa hít một hơi thật sâu, dường như thấy được một cuộc sống hạnh phúc và ổn định đang vẫy gọi mình.
“Sao tỷ lại có biểu cảm đó vậy?” Liễu An An tò mò.
Tô Tịch Hòa sụt sịt mũi: “Ta chỉ là vui quá thôi.” Nửa năm rồi! Cuối cùng nàng cũng không cần phải sống trong lo lắng sợ hãi nữa, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống yên ổn rồi!
“…Tại sao lại vui ạ?” Liễu An An tiếp tục hỏi dồn.
Tô Tịch Hòa suy nghĩ một chút, quyết định đưa ra một câu trả lời chính thống: “May mắn được bái nhập vào Dược Thần Cốc lừng lẫy danh tiếng, trở thành đệ tử thân truyền thứ tư của sư phụ, đây quả thực là vinh hạnh lớn lao của ta, đương nhiên là phải vui rồi.”
Liễu An An trầm tư một lát, rồi nghiêm túc nói: “Tỷ vui mừng hơi sớm rồi đó.”
Tô Tịch Hòa: “?”
Sáng sớm hôm sau, nàng cuối cùng cũng hiểu được ý của Liễu An An.
“Cây dành dành với quả sơn trà mà con cũng không phân biệt được, mắt mọc sau gáy à? Giỏi giang cỡ con mà còn học y thuật cái gì, cút vào sơn động hầu hạ Liên Nhi ở cữ đi!”
“Ta còn tưởng con ít nhiều cũng biết chút y thuật nên mới muốn vào Dược Thần Cốc, ai ngờ đã từng này tuổi rồi mà ngay cả vọng, văn, vấn, thiết cơ bản nhất cũng không hiểu. Đột nhiên chạy đến học y là chê mấy người bệnh kia chết quá chậm à? Ai mà rơi vào tay con đúng là xui xẻo tám đời!”
“Đan điền, đan điền! Con ngay cả đan điền ở đâu cũng không biết sao? Con tu luyện lên được Trúc Cơ bằng cách nào vậy, dựa vào may mắn à?!”
“Ta cầu xin con hãy chủ động rời khỏi sư môn đi, ta tài hèn sức mọn thật sự không dạy nổi con đâu, chúng ta buông tha cho nhau đi…”
Tô Tịch Hòa: “…”
Từ sáng đến tối, Tô Tịch Hòa bị mắng ròng rã cả một ngày. Đến khi buổi học đầu tiên kết thúc, đầu óc nàng đã trở nên như một mớ hồ dán, lảo đảo quay về phòng ngủ.
Liễu An An rất tâm lý mang đến một ly nước mật ong: “Tỷ đừng buồn nữa, ngày mai ông ấy còn mắng dữ hơn nữa cơ.”
Tô Tịch Hòa: “…Cảm ơn lời an ủi của muội.”
Liễu An An cười hì hì: “Quen là được thôi, đến giờ ta vẫn còn bị mắng suốt mà.”
Tô Tịch Hòa thở dài một hơi: “Ông ấy đối với ai cũng như vậy sao?”
“Cũng không hẳn, đối với sư huynh thì tốt lắm, vì sư huynh rất có thiên phú.” Liễu An An đáp.
Tô Tịch Hòa buồn rầu: “Thế thì xong rồi, ta chẳng có chút thiên phú nào cả, chắc chắn sẽ bị mắng suốt thôi.”
“Mới ngày đầu tiên thôi mà, có thiên phú hay không vẫn chưa nhìn ra được đâu. Vẫn còn có người kém hơn cả tỷ nữa cơ.” Liễu An An tiếp tục an ủi.
Tô Tịch Hòa lấy lại tinh thần: “Sư phụ chắc cũng đã dạy không ít người rồi, có ai bị mắng nhiều hơn cả ta không?”
Liễu An An: “…”
“…Ta hiểu rồi.”