Có Con Với Ma Tôn

Chương 49: Thể chất toàn âm

Trước Sau

break

Liễu Giang cố nén khoé môi đang chực cong lên, nghiêm mặt nói: “Vốn dĩ cũng không phải bệnh gì to tát, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”

Nói rồi, ông nhìn sang Tân Nguyệt: “Bà đưa họ đi sắp xếp chỗ ở đi. Thời gian này cứ để họ ở lại trong cốc để chữa trị.”

“Vâng.” Tân Nguyệt mỉm cười nhìn bà lão: “Mời bà đi theo ta.”

“Vâng, vâng, vâng…”

Bà lão dắt theo đứa cháu nhỏ đi cùng nàng, căn phòng tức thì trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Liễu An An mới khẽ lên tiếng: “Xem ra biết nấu ăn thật sự có thể trị bệnh cứu người.”

Liễu Giang: “…”

Tiêu Tịch Hòa ho khan một tiếng, chủ động hỏi: “Sư phụ, con không hiểu. Thằng bé không chịu uống thuốc, tại sao người không dùng linh lực để trực tiếp hóa giải thuốc rồi đưa vào cơ thể nó ạ?”

“Con nghĩ linh lực là vạn năng sao? Vạn vật đều có giới hạn, người tu hành cũng không ngoại lệ. Có những bệnh linh lực có thể chữa được, nhưng cũng có những bệnh chỉ có thể dựa vào thuốc thang mà thôi. Với lại,” Liễu Giang liếc nàng một cái: “Không cần cố tình tìm cớ cho ta xuống nước đâu, ta biết đây là công của con.”

Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt, im lặng cố nén nụ cười.

Cũng chính nhờ sự xuất hiện đột ngột của hai bà cháu mà Tiêu Tịch Hòa bỗng nhiên tìm thấy phương hướng y học cho riêng mình — đó chính là liệu pháp ẩm thực.

Phương hướng này có phần quá hạn hẹp, xem chừng cũng sẽ không có tác dụng gì lớn lao. Thế nhưng, sau hai tháng dạy dỗ, Liễu Giang đành phải thừa nhận rằng nàng thật sự không có chút thiên phú nào với y thuật. Vì vậy, ông đành mặc cho nàng tự mày mò nghiên cứu theo hướng đi đó.

Hè qua đông đến, thấm thoắt lại một năm nữa trôi qua.

Sáng sớm tinh mơ, Tiêu Tịch Hòa vừa mở mắt ra thì Liễu An An đã ghé sát vào chúc mừng, khiến nàng không khỏi ngẩn người.

“Là kỷ niệm một năm tỷ bái sư đó!” Liễu An An nhắc.

Tiêu Tịch Hòa ngạc nhiên: “Đã một năm rồi ư?”

“Tỷ mau dậy đi, mẹ muội đã đích thân xuống bếp, làm rất nhiều món ngon để chúc mừng tỷ đó!” Nói rồi, Liễu An An thúc giục một tiếng rồi chạy vọt ra ngoài trước.

Tiêu Tịch Hòa dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhanh chóng bật dậy khỏi giường. Thế nhưng, khi vừa đi được vài bước đến gần cửa, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo đó là một khoảng tối sầm trước mắt. Đến khi định thần lại thì đã thấy mình ngã ngồi bệt dưới đất.

Nàng sững sờ trong giây lát, nụ cười bên môi chợt cứng đờ — hình như Hợp Hoan Cổ sắp phát tác rồi.

Trước đây, vì sợ bỏ lỡ thời cơ sẽ không bao giờ trốn thoát được nữa, nàng đành phải rời khỏi Bối Âm cốc khi cổ độc trong người vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn. Nàng vốn nghĩ chỉ còn thiếu hai, ba lần giải độc cuối cùng, ít nhất cũng có thể cầm cự được vài chục năm, nào ngờ mới qua một năm đã tái phát rồi.

Hình như trong nguyên tác cũng có đề cập đến trường hợp này, tuy lượng độc còn sót lại không nhiều, nhưng nhiều nhất là ba tháng, nếu không được giải quyết thì chắc chắn sẽ mất mạng… Vậy có nghĩa là, trong vòng ba tháng tới, nàng bắt buộc phải tìm được một người đàn ông khác có thể chất toàn âm ư?

Nhưng mà trên đời này, ngoài Tạ Trích Tinh ra, còn có người nào khác sở hữu thể chất toàn âm nữa sao?! Tiêu Tịch Hòa sắp phát điên rồi. Thế nhưng, khi nghĩ đến cả nhà sư phụ vẫn đang đợi mình, nàng đành phải cố gắng trấn tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía sân.

Ấy thế mà, không khí trong sân dường như còn nặng nề hơn cả tâm trạng của nàng.

Thấy sắc mặt của Liễu Giang và Tân Nguyệt đều vô cùng nghiêm trọng, Tiêu Tịch Hòa bất giác lặng lẽ sáp lại gần Liễu An An, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“… Vừa rồi có người đến đưa tin, nói rằng ở Nam Thành bùng phát dịch bệnh, họ đến cầu xin cha muội đến đó cứu giúp bá tánh.” Liễu An An cũng thì thầm đáp lại.

Tiêu Tịch Hòa khựng lại một chút: “Nhưng không phải sư phụ đã nhận lời của tông chủ Ngự Kiếm Tông, là sẽ đến khám bệnh cho cậu con trai út của ông ấy rồi sao?”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó đó.” Liễu An An thở dài một hơi: “Cha muội trước nay luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã hứa thì quyết không nuốt lời. Thế nhưng tình hình ở Nam Thành lại vô cùng cấp bách…”

Đến đây, Tiêu Tịch Hòa cũng đã phần nào hiểu được tình thế khó xử của Liễu Giang.

Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, thì ở phía bên kia, Tân Nguyệt cũng lên tiếng: “Nếu thực sự không còn cách nào khác, hay là để An An và A Tứ thay ông đến Ngự Kiếm Tông, còn ông thì đến Nam Thành, như vậy không phải là ổn thỏa cả đôi bên sao.”

Tiêu Tịch Hòa mở to mắt: “… Con!”

“Có vấn đề gì sao?” Tân Nguyệt thắc mắc, hiển nhiên là bà đã quên mất chuyện nàng đến Dược Thần Cốc là vì đã gây ra rắc rối.

Tiêu Tịch Hòa ngập ngừng muốn nói lại thôi, đang không biết phải giải thích thế nào thì Liễu Giang đã lên tiếng thay nàng: “A Tứ không tiện rời khỏi Dược Thần Cốc, còn để một mình An An đi thì ta không yên tâm.”

“Con đã mười bảy tuổi rồi, có gì mà cha không yên tâm chứ.” Liễu An An vội nói: “Con nhất định có thể tự bảo vệ mình mà.”

Liễu Giang tức đến bật cười: “Ta không yên tâm về an nguy của con sao? Cái ta không yên tâm là y thuật của con đó! Vị thiếu tông chủ đó thân là nam nhi nhưng lại mang thể chất toàn âm, từ khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, chỉ còn thoi thóp một hơi tàn. Ta sợ con lại tái phạm cái tật lạm dụng thuốc bổ, rồi bồi bổ cho người ta đến chết luôn đó!”

Liễu An An bĩu môi: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ vì một mình hắn mà bỏ mặc bá tánh cả một thành hay sao? Nếu không được nữa thì…”

“Nếu đã vậy, thì hãy để con đi.” Tiêu Tịch Hòa đột nhiên lên tiếng.

Ba người nghe vậy, lập tức nhìn về phía nàng.

Vẻ mặt Tiêu Tịch Hòa lúc này trông vô cùng nghiêm túc, chính khí ngời ngời, nhưng thực chất trong lòng lại đang gào thét ——

Ố la la, trai đây rồi! Một chàng trai có thể chất toàn âm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc