Có Con Với Ma Tôn

Chương 34: Nàng hôn rồi à?

Trước Sau

break

Tạ Trích Tinh cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay ấn nhẹ lên vết thương của nàng.

Lần này thì hơi đau rồi, Tiêu Tịch Hòa: "A..."

Tiếng 'a' này réo rắt thê lương, vang vọng không dứt, lúc kết thúc còn mang theo chút run rẩy, cả hai người đều sững sờ một chút.

Mặt của Tiêu Tịch Hòa đầy lúng túng: "Ta không phải..."

"Đồ nhát gan." Tạ Trích Tinh ngắt lời nàng.

"Phải đó phải đó, ta chính là đồ nhát gan, vậy nên sau này ngài có thể đừng đáng sợ như vậy được không?" Tiêu Tịch Hòa được đằng chân lân đằng đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

Một tay Tạ Trích Tinh đặt trên người nàng, nghe vậy theo thói quen gõ nhẹ ngón tay mấy cái, một lúc sau mới nhận ra mình đang gõ lên eo nàng, hắn khựng lại rồi dừng hẳn, chỉ là đầu ngón tay vẫn đặt trên eo nàng.

"Được không?" Tiêu Tịch Hòa thấy hắn không nói gì, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

Tạ Trích Tinh: "Không được."

Tiêu Tịch Hòa: "..." Bộ dạng không chút do dự nào của hắn thật sự quá tàn nhẫn.

"Nhát gan thì luyện thêm đi, sau này còn dám trốn ta..." Tạ Trích Tinh híp đôi mắt dài, những lời còn lại không nói ra.

Sẽ thế nào? Giết nàng? Giống như đối với người kia sao? Tiêu Tịch Hòa tự tưởng tượng một hồi, lập tức rùng mình một cái: "Chúng ta thân thiết thế này rồi, ngài còn dọa ta như vậy, có phải là không tử tế lắm không?"

Tạ Trích Tinh không thèm để ý đến nàng.

Tiêu Tịch Hòa thấy bộ dạng dầu muối không ăn này của hắn, không nhịn được thăm dò: "Ngài không sợ dọa ta chạy mất sao?"

Lúc này Tạ Trích Tinh mới nhìn nàng.

Tiêu Tịch Hòa lấy lại tinh thần: "Ngài cứ dọa ta hoài, lại còn động một tí là sai bảo ta, một ngày ba bữa ta nấu thì thôi đi, ngài đến cái bát cũng không thèm rửa, ta sớm muộn gì cũng bị ngài chọc cho tức chết mà bỏ đi thôi."

"Nàng chạy thử xem." Tạ Trích Tinh lười nhác lên tiếng.

Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt: "Nếu ta chạy thật, ngài sẽ tức giận chứ?"

"Có gì đáng để tức giận?" Tạ Trích Tinh hỏi lại.

Trong lòng Tiêu Tịch Hòa dâng lên một niềm vui sướng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Ta biết ngay mà, ngài chẳng hề quan tâm đến ta chút nào, chắc là ta đi thì cứ đi thôi, đến tìm cũng lười tìm."

"Cũng không đến mức đó."

"Hửm?" Tiêu Tịch Hòa chột dạ ngẩng đầu.

"Vẫn phải tìm chứ." Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: "Tìm về rồi, đánh gãy chân."

Tiêu Tịch Hòa: "..."

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Tạ Trích Tinh chợt bừng tỉnh: "Nếu chỉ đánh gãy chân, hình như là quá hời cho nàng rồi."

"...Ngài còn muốn làm gì nữa?"

"Cắt đứt gân tay gân chân, ném vào Vạn Ma Uyên cho oán linh ăn thì thế nào?" Giọng điệu của Tạ Trích Tinh như thể đang thương lượng với nàng.

Tiêu Tịch Hòa nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, hung ác nói: "Nhân lúc ngài ốm lấy mạng ngài!"

Vừa nói vừa lao tới, giương nanh múa vuốt định bóp cổ hắn.

Tạ Trích Tinh giơ tay dễ dàng tóm lấy hai cái vuốt đang làm loạn của nàng, lật người một cái liền đè nàng xuống dưới. Tiêu Tịch Hòa giãy giụa vài cái, kết quả không những hai tay bị giữ chặt hai bên tai, mà chân cũng bị hắn đè chặt cứng, hoàn toàn không thể cử động.

Nàng lập tức quay đầu, vươn cổ cắn vào cổ tay hắn.

Tạ Trích Tinh khẽ "xì" một tiếng: "Nhả ra."

"Ta không..." Lúc nói chuyện Tiêu Tịch Hòa vẫn còn đang ngoạm cánh tay hắn, giọng nói lí nhí không rõ ràng.

Tạ Trích Tinh híp đôi mắt dài: "Buông ra."

"Ta không buông đấy." Tiêu Tịch Hòa khiêu khích nhìn hắn: "Có bản lĩnh thì ngài cắn lại ta đi!"

Nói xong, liền càng dùng sức cắn mạnh hơn.

Cổ tay truyền đến từng cơn đau nhói, nàng vẫn cắn chặt không buông, sắc môi vì dùng sức mà càng thêm hồng nhuận, dưới ánh trăng còn hơi óng ánh nước.

Đáy mắt Tạ Trích Tinh lóe lên một tia nguy hiểm, hắn nghiêng người chen vào giữa nàng và cánh tay mình, không chút khách khí cắn lên khóe môi nàng. Tiêu Tịch Hòa đột nhiên mở to mắt, lập tức ngoan ngoãn hẳn.

Trong lều hoàn toàn tĩnh lặng, tĩnh đến mức Tiêu Tịch Hòa gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hồi lâu sau, Tạ Trích Tinh mới buông nàng ra, cụp mắt nhìn dấu răng trên khóe môi nàng: "Còn cắn nữa không?"

"...Không cắn nữa," Tiêu Tịch Hòa khô khan đáp.

Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, rồi lại nằm xuống bên cạnh. Tiêu Tịch Hòa sờ sờ đôi môi bị cắn đau của mình, không quấn lấy ôm hắn như vừa rồi nữa. Hai người kề vai nằm trên giường, đắp chung một chiếc chăn chia sẻ hơi ấm cơ thể.

Đêm đã khuya, trong lều đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Tịch Hòa mới khẽ lên tiếng: "Ma Tôn."

"Ừm." Tạ Trích Tinh nhắm mắt, hờ hững đáp một tiếng.

"Ngài chắc chắn không có vấn đề gì chứ?" Tiêu Tịch Hòa hỏi.

Tạ Trích Tinh nhíu mày, nhưng không mở mắt: "Cái gì?"

"Ngài vừa rồi... hình như có phản ứng rồi." Biểu cảm của Tiêu Tịch Hòa hơi vi diệu.

Tạ Trích Tinh im lặng một thoáng, rồi mở mắt trong bóng tối.

Tiêu Tịch Hòa mãi không thấy hắn đáp lại, không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Trước đây không phải là ngài chưa từng hôn ai đấy chứ?" Nếu không cũng đâu đến nỗi phản ứng mạnh như vậy.

"Nàng hôn rồi à?" Khí thế của Tạ Trích Tinh trong khoảnh khắc như sắp có mưa giông bão tố.

"Đương nhiên là không." Tiêu Tịch Hòa thuận miệng đáp.

Áp suất thấp quanh người Tạ Trích Tinh lúc này mới tan đi.

Sau đó lại là sự im lặng kéo dài.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc