Có Con Với Ma Tôn

Chương 35: Quá qua loa

Trước Sau

break

Phải nói rằng hiệu quả của việc da thịt chạm nhau rất tốt, dù chỉ là nằm cạnh nhau thế này cũng tốt hơn nhiều so với ôm nhau cách lớp quần áo. Ít nhất thì người Tạ Trích Tinh bây giờ không còn lạnh như băng nữa, lại thêm có chăn lông ngỗng giữ ấm, cả hai người đều không còn khó chịu như trước.

Đương nhiên là cũng không ngủ được.

Đêm dài đằng đẵng, Tiêu Tịch Hòa không buồn ngủ, thế là đành quấy rầy người bên cạnh: "Ma Tôn."

"Lại gì nữa?" Tạ Trích Tinh tỏ vẻ không vui.

Tiêu Tịch Hòa nhếch khóe môi: "Nóng nảy như vậy, không phải là vẫn chưa bình tĩnh lại đấy chứ?"

Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, kết quả là không có ai trả lời.

Tiêu Tịch Hòa kinh ngạc quay đầu: "Thật hay giả vậy?"

"Kiều Kiều." Giọng Tạ Trích Tinh mang theo ý đe dọa.

Tiêu Tịch Hòa bật cười: "Cái tên này của ta đặt hay thật, đã đe dọa như vậy rồi mà nghe vẫn có chút cưng chiều."

"Nếu không ngủ được." Tạ Trích Tinh mặt không biểu cảm nói: "Ta không ngại đánh ngất nàng đâu."

Tiêu Tịch Hòa nghĩ ngợi: "Đừng đánh ngất, chúng ta tu luyện đi."

Tạ Trích Tinh không nói gì.

Tiêu Tịch Hòa chợt hiểu ra: "Ta đi mặc quần áo ngay đây..." Vừa nói vừa định ngồi dậy, nhưng vừa mới thẳng người lên đã bị người nào đó kéo lại.

Nàng khựng lại một chút, nén lại xúc động muốn cười, rồi hôn lên môi hắn một cái.

Nụ hôn này như một đốm lửa nhỏ, trong nháy mắt đã đốt cháy cả thảo nguyên khô cằn. Khi hắn dùng thế như chẻ tre mà công thành đoạt đất, đầu óc Tiêu Tịch Hòa mơ mơ màng màng, chỉ miễn cưỡng hiện lên một suy nghĩ ——

Hừ, đàn ông, không phải ghét bị nàng chạm vào sao?

Hai người tu luyện mãi cho đến khi trời sáng. Tiêu Tịch Hòa hấp thu xong chút Đan Dương cuối cùng, đã buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, chỉ có thể thút tha thút thít rúc vào trong chăn, mơ màng dặn dò Tạ Trích Tinh: "Trong túi Càn Khôn có bọt xà phòng..."

Lời còn chưa dứt, nàng đã cảm thấy người khoan khoái hẳn, ngay cả chăn cũng không còn ẩm ướt nữa. Tiêu Tịch Hòa lòng đầy thỏa mãn, lật người ngủ tiếp.

Đây là lần đầu tiên nàng ngủ trong lều của Tạ Trích Tinh, mà cảm giác duy nhất sau khi tỉnh dậy, chính là... nơi này lạnh quá đi mất! Nhưng cũng phải thôi, cái lều này xem như bốn bề lộng gió, không lạnh mới là lạ.

Nàng mờ mịt quấn chặt chăn, ngồi một lúc lâu mới nhìn ra Tạ Trích Tinh bên ngoài lều: “Ngài bình thường ngủ ở đây không lạnh sao?”

Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: “Nàng nói xem?”

“... Thật đáng thương quá, mùa đông làm sao mà chịu nổi đây.” Vẻ mặt của Tiêu Tịch Hòa đồng cảm. Vốn dĩ đã là thể chất sợ lạnh, còn suốt ngày ngủ ở nơi không giữ ấm thế này, thảo nào chứng âm hàn ngày càng nghiêm trọng.

Nàng thở dài một tiếng, lời hay ý đẹp thuận miệng nói ra: “Nếu không phải ngài thích ngủ một mình, ta đã muốn mời ngài đến ở cùng ta rồi.”

“Được thôi.”

Tiêu Tịch Hòa: “... Hả?”

Đáy mắt Tạ Trích Tinh lóe lên một tia chế nhạo, rõ ràng đã nhìn thấu nàng: “Ta nói, được.”

Tiêu Tịch Hòa: “...” Xong đời rồi, Ma tôn tiến hóa rồi.

Thế là tối hôm đó, Tạ Trích Tinh liền chính thức dọn vào lều lớn xa hoa của Tiêu Tịch Hòa.

“Nói trước nhé, ta là người có rất nhiều quy tắc, nếu ngài muốn ở lại đây, thì phải nghe lời ta.” Tiêu Tịch Hòa không cam lòng, giây cuối cùng vẫn muốn khiến hắn biết khó mà lui.

Tạ Trích Tinh quét mắt nhìn nàng một cái: “Hửm?”

“... Quy tắc lớn nhất của ta chính là không có quy tắc, Ma tôn cứ tự nhiên là được.” Tiêu Tịch Hòa lập tức nịnh nọt.

Tạ Trích Tinh lúc này mới hài lòng, đưa tay xoa đầu nàng: “Ngoan.”

Tiêu Tịch Hòa đầy ấm ức.

Trung thu vừa qua, trời liền lạnh hẳn, may mà Ma tôn đại nhân bình thường thân nhiệt tuy thấp, nhưng không đến mức động một tí là đóng băng, cho nên hai người ngủ vẫn ấm hơn một người.

Quan trọng nhất là, có thể cùng nhau tu luyện bất cứ lúc nào.

Trong quá trình tu luyện dày đặc, tu vi của Tiêu Tịch Hòa quả thực tiến triển vượt bậc, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã sắp Trúc Cơ.

“Ta sắp Trúc Cơ rồi, trời ơi ta lại sắp Trúc Cơ rồi! Tuổi thọ hai trăm năm đó!” Tiêu Tịch Hòa kích động ôm mặt: “Trên thế giới này ngoài ta ra, còn ai có thể không bệnh không tai ương, trẻ mãi không già mà sống được hai trăm năm chứ? Có ai làm được không!”

“Tất cả những người Trúc Cơ đều có thể, tiền đề là họ không tự tìm đường chết.” Tạ Trích Tinh dội gáo nước lạnh.

Tiêu Tịch Hòa liếc xéo hắn một cái: “Ngài không thể không làm mất hứng được à?”

“Không thể.” Tạ Trích Tinh nhíu mày: “Hai trăm năm, quá ngắn.”

“Không ngắn đâu không ngắn đâu, ta đã rất hài lòng rồi.” Tiêu Tịch Hòa cười hì hì.

Tạ Trích Tinh nhìn thấy dáng vẻ vô tâm vô phế, biết đủ thường vui của nàng, chân mày hơi giãn ra: “Không có tiền đồ.”

Tiêu Tịch Hòa cười ngây ngô, nhanh chóng làm hai món ăn cho hắn.

Tạ Trích Tinh liếc mắt là biết ngay: “Lại làm qua loa.”

“Sao lại thế được, ta làm rất nghiêm túc, ngài đừng thấy ta làm nhanh mà cho là qua loa.” Tiêu Tịch Hòa nghiêm mặt nói.

Tạ Trích Tinh khẽ “xì” một tiếng. Ăn đồ ăn nàng nấu hai năm rồi, nàng có qua loa hay không hắn liếc mắt là nhìn ra ngay.

Có điều đồ ăn làm qua loa cũng ngon mà thôi.

Tạ Trích Tinh ung dung đi đến bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày. Tiêu Tịch Hòa vẫn ngồi đối diện hắn xem mukbang, chỉ là lúc này có hơi lơ đãng——

Hôm nay nàng cảm nhận một chút về cổ độc trong người, phát hiện đã thanh trừ gần hết rồi, nghĩ chắc chỉ cần thêm mười hai mươi lần nữa là có thể giải quyết triệt để.

Đã đến lúc suy nghĩ cách bỏ trốn rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc