Tiêu Tịch Hòa ôm chăn lông ngỗng của mình tới, chủ động chui vào trong chăn trước, lợi dụng tấm chăn che chắn bắt đầu cởi quần áo.
Đầu tiên là áo ngoài, váy hồng, tất dài, sau đó là y phục bó sát người mặc bên trong, từng món xiêm y còn mang theo hơi ấm rơi xuống bên chân. Yết hầu Tạ Trích Tinh khẽ động, ngón tay vẫn luôn gõ nhẹ lên đầu gối bất giác dừng lại từ lúc nào. Rõ ràng đã rời khỏi vòng tay của Tiêu Tịch Hòa, trên người hắn lại một lần nữa bắt đầu kết sương, thế nhưng không những không cảm thấy lạnh, mà còn mơ hồ sinh ra một tia bứt rứt khô nóng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Tịch Hòa ló đầu ra khỏi chăn: "Ma Tôn, ta xong rồi."
Tạ Trích Tinh ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt trong veo của nàng.
Đôi mắt này của nàng, thật sự không tương xứng với vẻ ngoài diễm lệ.
"Ma Tôn?" Tiêu Tịch Hòa thấy hắn cứ đứng yên không động, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Lúc nãy nói cởi quần áo hắn đâu có từ chối, không lẽ bây giờ lại không phối hợp nữa? Vậy nếu hắn không phối hợp thì nàng phải làm sao, mặc lại quần áo ư?
Ánh mắt Tiêu Tịch Hòa rơi xuống đống quần áo dưới chân hắn, đang lúc phân vân, một chiếc áo ngoài quen thuộc rơi xuống đất, trực tiếp đè lên tất cả xiêm y của nàng.
... Hửm? Tiêu Tịch Hòa ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Trích Tinh đang cụp mắt cởi áo tháo thắt lưng.
Cẩm bào màu đen được cởi ra, để lộ lồng ngực và cơ bụng đã kết một lớp sương... Ồ hô! Sớm đã nghĩ thân hình hắn sẽ không tệ, nhưng cũng không ngờ lại tốt đến vậy, cơ bắp săn chắc vừa phải, không quá khoa trương cũng không gầy gò, mỗi một phân đều vừa vặn hoàn hảo.
Giống như một miếng điểm tâm thơm ngon mời gọi vậy.
"Tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa." Tạ Trích Tinh chế nhạo.
Tiêu Tịch Hòa hoàn hồn, ngại ngùng giả vờ thúc giục: "Ngài nhanh lên, ta đã ủ ấm chăn rồi."
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, cứ thế ngồi xuống giường. Tiêu Tịch Hòa vội vàng dịch vào trong, dành ra một khoảng trống cho hắn, đợi đến khi hắn định nằm xuống liền vội vàng nhắc nhở: "Ngài chưa cởi quần dài."
Tạ Trích Tinh coi như không nghe thấy.
... Sớm biết vậy mình cũng không cởi sạch sẽ thế này. Tiêu Tịch Hòa đột nhiên có chút hối hận, đang cân nhắc có nên nhặt hai món mặc lại hay không thì ai đó đã mang theo một thân hàn khí nằm vào.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn nằm vào, hơi ấm trong chăn liền tan đi, may mà sương lạnh trên người hắn cũng tan đi ít nhiều. Tiêu Tịch Hòa rùng mình một cái, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy hắn. Hai người tuy đã cùng nhau tu luyện rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có tiếp xúc thân thể, khoảnh khắc da thịt kề nhau, cả hai đồng thời cứng đờ trong giây lát.
"Lạnh quá..." Sự ngượng ngùng của Tiêu Tịch Hòa chỉ kéo dài ba giây, rất nhanh nàng vẫn hít sâu một hơi, sau đó ôm Tạ Trích Tinh càng chặt hơn.
Khi da thịt cọ xát vào nhau, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng hòa quyện vào nhau. Tạ Trích Tinh vừa cúi đầu, liền có thể nhìn thấy vùng da trắng nõn ẩn hiện qua khe hở của chăn.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi khô miệng.
So với sự lơ đãng của Ma Tôn đại nhân, Tiêu Tịch Hòa tỏ ra có tâm hơn nhiều, cả người dán sát vào hắn không nói, còn không quên vòng tay ôm lấy hắn, dùng tay nhẹ nhàng xoa lưng hắn, cố gắng hết sức truyền hơi ấm cho hắn.
Mà nói đi cũng phải nói lại... Lưng của Ma Tôn đại nhân thật rộng lớn nha, mỗi một khối cơ đều cuồn cuộn rắn chắc, đầu ngón tay hơi dùng lực một chút, thậm chí có thể cảm nhận được cả những đường vân cơ bắp, làn da cũng thật tốt, giống như một tấm lụa mềm mại, sờ lên bằng phẳng trơn nhẵn.
Tạ Trích Tinh cụp mắt xuống, cố gắng phớt lờ bàn tay đang làm loạn của nàng, cho đến khi nàng men theo sống lưng xuống dưới, xuống đến thắt lưng vẫn không có ý định dừng lại, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa mà giữ chặt cổ tay nàng: "Này."
"... Ta đang giúp ngài sưởi ấm mà." Tiêu Tịch Hòa chột dạ giải thích.
Tạ Trích Tinh híp đôi mắt dài định nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy vết thương trên cánh tay nàng.
Là vết thương ban ngày bị người ta rạch phải, theo như nàng nói chỉ là rách da, bây giờ chỉ còn lại một vệt máu đỏ.
"Tại sao không thoa thuốc?" Hắn hỏi.
Tiêu Tịch Hòa nhìn theo ánh mắt hắn, cười khan: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Đúng là vết thương nhỏ, nhìn thì là một vệt máu đỏ, nhưng cũng không khác gì bị mèo cào một cái, ban đầu còn rỉ chút máu, sau đó đến máu cũng ngừng chảy, chỉ là một vết xước bình thường.
Tạ Trích Tinh dừng lại một chút, ngước mắt đối diện với nàng: "Lần trước nàng leo cây, tay bị phồng rộp một mụn nước, còn uống hơn hai mươi viên thuốc bổ, băng bó đủ ba lớp gạc, nằm hai ngày mới chịu xuống giường."
... Sao ngài ấy lại nhớ rõ như vậy! Tiêu Tịch Hòa giật giật khóe môi: "Ta đó không phải là... quý mạng sống của mình mà."
"Sao lần này lại không quý nữa?" Tạ Trích Tinh hỏi.
Ma Tôn đại nhân một khi đã muốn làm rõ chuyện gì, thì luôn thích hỏi cho ra lẽ. Vết thương này là nguồn cơn mâu thuẫn của hai người, Tiêu Tịch Hòa không muốn nói chi tiết, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, vẫn chỉ đành nói thật: "Vì quên mất rồi."
Ánh mắt Tạ Trích Tinh hơi lay động.
"...Ngài nổi giận rồi, nên ta cứ mãi canh cánh chuyện ngài nổi giận, thành ra quên mất chuyện mình bị thương." Tiêu Tịch Hòa sợ hắn lại nổi giận, đến cả giọng nói cũng nhỏ đi một chút.
Tạ Trích Tinh nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau mới đưa tay chạm lên vết thương của nàng, ngón cái nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đó, không đau lắm, nhưng lại khiến người ta khó mà lờ đi.
Tiêu Tịch Hòa thật sự sợ hắn cứ xoa xoa thế này, rồi bẻ gãy luôn cánh tay mình, nàng nín thở, cẩn thận hỏi: "Ma Tôn, ngài còn giận không?"
"Ừm." Tạ Trích Tinh lười nhác lên tiếng.
Tiêu Tịch Hòa bật cười: "Ngài nói dối, nếu ngài thật sự tức giận, thì đã sớm bắt ta cút rồi."
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái.
Tiêu Tịch Hòa thở dài một hơi: "Đừng giận ta nữa mà, ta cũng đâu cố ý, với lại ngài nghĩ xem ngài đáng sợ thế nào đi, rút từng sợi kinh mạch của người ta ra, nếu không phải ta ngăn lại, có phải ngài còn định băm vằm xác người ta không?"