Có Con Với Ma Tôn

Chương 32: Trung thu

Trước Sau

break

Đám đệ tử ngoại môn không dám hó hé nửa lời, vội vàng khiêng trưởng lão rời đi.

Đám người này vội vàng đến, vội vàng đi, giống như diễn một vở hài kịch hoang đường nực cười. Tiêu Tịch Hòa hơi thả lỏng một chút, sau khi khó khăn cởi tấm áo choàng không vừa người ra, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tạ Trích Tinh: "Ma Tôn..."

Ánh mắt Tạ Trích Tinh lạnh lẽo.

Tiêu Tịch Hòa ngậm miệng lại.

Tạ Trích Tinh mặt không cảm xúc quay người rời đi.

Tiêu Tịch Hòa muốn đuổi theo, nhưng nhất thời không chú ý dưới chân, suýt nữa vấp phải thi thể máu thịt be bét. Nàng giật bắn mình, đợi đến khi ngẩng đầu lên thì người nào đó đã biến mất không thấy đâu.

...Thôi vậy, cứ từ từ đã, bây giờ qua đó cũng chỉ khiến hắn chán ghét.

Tiêu Tịch Hòa lại liếc nhìn thi thể, nén cơn buồn nôn, quay đầu bỏ chạy, chạy một mạch đến bên bờ suối rửa mặt, mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.

Buổi trưa, nàng làm một bàn đầy thức ăn, nhưng Tạ Trích Tinh lại không đến.

Nàng ngồi ngẩn người trước bàn nhỏ, mãi đến chạng vạng mới hoàn hồn, sau đó cất đồ ăn đã nguội vào túi Càn Khôn, rồi lại làm một bàn thức ăn mới.

Nhưng Tạ Trích Tinh vẫn không đến, nàng đợi mãi, đợi mãi, đợi đến tận đêm khuya mới do dự đi về phía nơi ở của Tạ Trích Tinh, còn cố ý đi đường vòng để tránh những thi thể kia.

Đến khoảng đất trống nhỏ, nàng thập thò bên ngoài chiếc lều mộ: "Ma Tôn?"

Không ai đáp lại, nhưng nàng biết Tạ Trích Tinh ở trong lều.

Hắn vẫn chịu ngủ trong cái lều nàng dựng, nhận thức này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng thẳng lên một chút: "Ta đã làm khoai lang kéo sợi và gà lá sen, ngài có muốn ăn một chút không?"

Vẫn không có ai nói gì.

"...Nếu ngài muốn ăn món khác, cũng có thể nói với ta, ta đều làm cho ngài." Tiêu Tịch Hòa do dự đi về phía lều.

Khi sắp đến gần lều, bên trong truyền ra một giọng nói trầm uất: "Cút."

Bước chân Tiêu Tịch Hòa dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.

Trong rừng cây tĩnh lặng như tờ, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, soi sáng một khoảng trời đất nhỏ bé.

Nàng im lặng hồi lâu, mới khô khốc mở lời: "Xin lỗi, ta không cố ý sợ ngài, ta chỉ là... lớn từng này rồi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy..."

Lời này nếu giải thích ngay tại chỗ còn có vài phần thuyết phục, bây giờ nói ra lại giống như đang bao biện.

"Ma Tôn đại nhân, ta không cố ý, lúc đó ta cũng là... không kiềm chế được, ngài lúc đó, lúc đó đúng là có chút đáng sợ." Tiêu Tịch Hòa ngượng ngùng bổ sung, tiếc là người trong lều căn bản không thèm để ý, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với nàng.

Nàng hoàn toàn hết cách, sau khi đứng ngoài lều rất lâu, chỉ cảm thấy đêm nay thật sự quá lạnh, người lạnh, mà lòng cũng lạnh.

...Lạnh? Tiêu Tịch Hòa sững sờ một lúc, ngẩng đầu lên liền thấy vầng trăng vừa to vừa tròn, lúc này mới giật mình nhận ra hôm nay là Trung Thu.

Trung Thu...

Tiêu Tịch Hòa nhìn chằm chằm vào lều một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi vào.

Trong lều, sắc mặt Tạ Trích Tinh tái xanh, nhíu mày dựa vào mép giường, trên người đã phủ một lớp sương băng mỏng, ngay cả lông mi cũng đóng băng sương.

Tiêu Tịch Hòa vừa vào lều liền cảm nhận được cái lạnh thấu xương, sững người một lát rồi vội vàng tiến lên: "Ma Tôn, ngài không sao chứ?"

Khi người ta lạnh đến cực điểm, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau dữ dội. Tạ Trích Tinh đột nhiên ngước mắt, đáy mắt là cảm xúc còn lạnh hơn cả băng giá: "Cút ra ngoài."

"...Sao lần này ngài lại nghiêm trọng như vậy?" Tiêu Tịch Hòa nắm lấy tay hắn, lớp băng sương trên tay hắn dần dần tan đi.

Tạ Trích Tinh lạnh mặt muốn rút tay ra, Tiêu Tịch Hòa nhận ra ý đồ của hắn liền vội vàng nắm chặt hơn: "Cho dù muốn tức giận, cũng phải qua được đêm nay rồi hãy nói."

"Không cần nàng lo..." Tạ Trích Tinh ngay cả lúc mở miệng nói chuyện cũng có thể thở ra khói trắng lạnh lẽo.

Tiêu Tịch Hòa trực tiếp ôm chầm lấy hắn: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta không lo thì ai lo?"

Tạ Trích Tinh không vui, giơ tay định đẩy nàng ra. Tiêu Tịch Hòa ôm người càng chặt hơn, sụt sịt mũi, nhỏ giọng gọi: "Ma Tôn..."

Tiếng "Ma Tôn" này của nàng, giọng nói có chút run rẩy, giống như đã chịu ấm ức rất lớn, cũng giống như sắp khóc đến nơi. Lưng Tạ Trích Tinh cứng đờ, cuối cùng cũng không đẩy nàng ra nữa.

Tiêu Tịch Hòa nhận ra hắn không động đậy nữa, cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa ôm chặt lấy người hắn như bạch tuộc, vừa không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Người hắn lạnh thật đấy, lạnh đến mức khiến nàng nói chuyện cũng run rẩy.

Nàng đến Bối Âm cốc đã hơn một năm, đây là lần thứ ba Tạ Trích Tinh phát bệnh, cũng là lần nghiêm trọng nhất, ngay cả băng tuyết cũng dày hơn bình thường. Sau khi Tiêu Tịch Hòa ôm lấy người hắn, băng tuyết cũng không hoàn toàn tan đi, Tạ Trích Tinh càng không có dấu hiệu ấm lên.

Tiêu Tịch Hòa lần đầu gặp phải tình huống này, nhất thời trong lòng thấp thỏm không yên: "Ma Tôn, ngài có đỡ hơn chút nào không?"

Tạ Trích Tinh không nói gì.

Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tạ Trích Tinh mày nhíu chặt, ngay cả trên môi cũng phủ một lớp sương trắng.

"Ma Tôn, chỗ đó." Tiêu Tịch Hòa hất cằm.

Tạ Trích Tinh nhìn nàng: "Gì?"

Tiêu Tịch Hòa bĩu môi.

Tạ Trích Tinh nhíu mày càng sâu hơn.

Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ, đưa một ngón tay ra chạm vào môi hắn, băng sương tan hết, trong lòng nàng lập tức thoải mái hẳn.

Tạ Trích Tinh nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau đột nhiên môi cử động, cắn lấy ngón tay nàng.

Tiêu Tịch Hòa: "..."

Nàng thử rút tay về, kết quả là người nào đó cắn càng chặt hơn, Tiêu Tịch Hòa chỉ đành bất đắc dĩ lên tiếng: "Ma Tôn."

Tạ Trích Tinh lười biếng nhìn nàng, cuối cùng cũng chịu nhả ra.

Tiêu Tịch Hòa nhìn nhìn vết răng không sâu trên ngón tay, liếc hắn một cái đầy oán trách, rồi lại rúc vào lòng hắn.

Đêm càng về khuya, sương lạnh càng nặng hạt, hai người càng lúc càng lạnh.

Cứ tiếp tục như vậy, Tạ Trích Tinh có bị chết cóng hay không thì nàng không biết, nhưng nàng chắc chắn là không sống nổi. Sau khi nhận ra sự thật này, Tiêu Tịch Hòa run lẩy bẩy ngẩng đầu lên lại: "Ma Tôn, cứ thế này không ổn đâu, chúng ta phải đổi cách khác."

Tạ Trích Tinh gắng gượng mở mắt, lười nhác nhìn nàng.

Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt: "Hay là... chúng ta cởi hết quần áo ra?" Tiếp xúc thân nhiệt, chắc sẽ hiệu quả hơn là cách qua lớp quần áo.

Tạ Trích Tinh lập tức tỉnh táo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc