Có Con Với Ma Tôn

Chương 31: Tu trưởng lão

Trước Sau

break

"Ma đầu! Tên điên! Để ta xem... xem ngươi khi nào gặp báo ứng..." Gã đó nhìn Tạ Trích Tinh chằm chằm.

Tạ Trích Tinh làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn Tiêu Tịch Hòa: "Bị thương à?"

Tiêu Tịch Hòa theo phản xạ che lấy cánh tay bị xước: "Không... không có."

"Ngươi táng tận lương tâm, sẽ không được chết tử tế..."

Gã đó vẫn đang chửi rủa, Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ nuốt nước bọt, liền thấy Tạ Trích Tinh nhếch môi đầy ẩn ý, xoay người lại hỏi gã: "Ngươi nói gì?"

Hận ý của gã ngút trời: "Ta nói... A!"

Theo một tiếng hét thảm thiết, Tiêu Tịch Hòa run bắn lên.

Nếu nói màn phản sát nhanh-gọn-lẹ trước đó khiến nàng vừa căng thẳng vừa hơi sững sờ, thì tất cả những gì diễn ra tiếp theo, mới là điều nàng hoàn toàn không thể chấp nhận được——

Tạ Trích Tinh vậy mà lại rút phắt thanh kiếm đang ghim trong lòng bàn tay gã ra, men theo kinh mạch của gã rạch lên từng tấc một, nơi mũi kiếm đi qua kinh mạch lộ rõ, máu thịt nát bét, máu tươi chảy ra gần như thấm đẫm cả lá khô trên mặt đất.

Gã kia ban đầu còn chửi bới om sòm, chửi Tạ Trích Tinh, cũng chửi cả nàng, dần dần tiếng chửi bị thay thế bằng tiếng cầu xin tha mạng, rồi sau đó là tiếng khóc lóc, giọng nói yếu ớt bị gió thổi đứt quãng, tựa như oan hồn còn vất vưởng nơi trần thế.

Đến khi sợi kinh mạch thứ ba bị cắt đứt, ngay cả tiếng khóc cũng không còn nữa, gã chỉ như con cá sắp chết nằm sấp trên đất, im lặng trợn trừng mắt. Máu bắn lên mặt Tạ Trích Tinh, hắn tựa như Tu La thoát ra từ địa ngục, nhìn kiệt tác của mình mà vui vẻ nhếch môi. Đúng lúc chuẩn bị tiếp tục, một giọng nói khó nhọc vang lên từ phía sau: "Hay là... cho hắn ta một sự giải thoát đi..."

Ánh mắt Tạ Trích Tinh hơi động, hắn nhìn gã kia chằm chằm một lát, rồi đâm một kiếm vào tim gã. Gã giãy giụa vài cái rồi hoàn toàn tắt thở.

Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Tạ Trích Tinh ném thanh kiếm trong tay, ghê tởm liếc nhìn cái xác mặt mũi dữ tợn trên đất, lúc này mới chậm rãi đi về phía Tiêu Tịch Hòa. Mặt hắn vẫn còn vương vết máu, màu đỏ tươi càng tôn lên mặt mày như mực, đường nét gương mặt cũng càng thêm rõ ràng sắc bén. Dù những kẻ xâm nhập đều đã chết, nhưng sát khí quanh thân hắn vẫn chưa tan đi, vừa như hơi nóng hầm hập, lại vừa tựa băng giá bức người.

Cuối cùng, hắn dừng lại cách Tiêu Tịch Hòa một bước, ánh mắt dừng trên nơi tay nàng đang che. Một lát sau, hắn cười khẩy: "Thế này mà gọi là không bị thương?"

Tiêu Tịch Hòa nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy dưới khe ngón tay mình, qua ống tay áo bị rách có thể thấp thoáng thấy vết máu. Nàng lập tức lúng túng: "Vết thương nhỏ thôi, không đau."

"Người sợ chết như nàng mà lại nói không đau, nàng bị đám người này dọa đến ngốc rồi hả?" Đáy mắt Tạ Trích Tinh thoáng ý cười nhàn nhạt, vươn tay định kéo cổ tay nàng qua xem.

Tiêu Tịch Hòa không ngờ hắn đột nhiên đưa tay tới, nhất thời hoảng hốt né tránh.

Hành động này của nàng hoàn toàn là phản xạ theo bản năng, đến khi hoàn hồn lại mới nhận ra có chuyện chẳng lành, quả nhiên vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt không chút biểu cảm của Tạ Trích Tinh.

Tay Tạ Trích Tinh vẫn dừng giữa không trung, ý cười nơi đáy mắt đã biến mất: "Người nàng sợ, là ta."

Tiêu Tịch Hòa muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc của hắn, lại chẳng thốt nổi một lời.

Khí thế Tạ Trích Tinh trong thoáng chốc trở nên cực kỳ đáng sợ như giông bão sắp tới, Tiêu Tịch Hòa cảm nhận được tâm trạng của hắn, nhất thời hơi thở cũng trở nên khó khăn. Đúng lúc nàng không nhịn được định lùi thêm một bước, liền nghe hắn cất giọng cười như không cười: "Dám lùi thêm bước nữa, ta chặt chân nàng."

Hắn như đang nói đùa, nhưng Tiêu Tịch Hòa biết hắn nói thật, lập tức không dám nhúc nhích.

Nàng đã nghe lời, nhưng Tạ Trích Tinh lại càng thêm bực bội, đặc biệt là khi thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, khí tức quanh thân hắn càng thêm giá băng.

Tiêu Tịch Hòa biết lúc này mình nên dỗ dành hắn, nhưng mấp máy môi mấy lần, lại chẳng thốt ra được chữ nào. Đúng lúc trong lòng đang sợ hãi, phía không xa đột nhiên vọng tới tiếng ồn ào, nàng ngẩn ra quay đầu lại, liền lờ mờ thấy vị trưởng lão ngoại môn phái Côn Luân từng đến trước đó đang dẫn người đi về phía này.

Nàng giật nảy mình, vội vàng nhặt tấm áo choàng tàng hình mà đám người kia vứt trên đất, luống cuống khoác lên người. Đợi đến khi nàng mặc xong, trưởng lão ngoại môn cũng đã đến trước mặt, liền lạnh mặt chất vấn Tạ Trích Tinh: "Tạ Trích Tinh, ngươi không giải thích sao?!"

Ánh mắt Tạ Trích Tinh lạnh như băng: "Cút."

"Ngươi..."

"Nhiều người như vậy có thể dễ dàng đi qua hàng ngũ phòng thủ của Côn Luân, ngươi lại trùng hợp đến đây như vậy." Đáy mắt Tạ Trích Tinh tràn ngập lệ khí: “rốt cuộc là ai nên giải thích?"

Trưởng lão lập tức trừng mắt: "Ý của ngươi là, ta cố ý thả người vào để hại ngươi?"

Tạ Trích Tinh không muốn phí lời một chữ nào, đá văng thanh trường kiếm trên đất lên rồi tung một chưởng đánh tới, lưỡi kiếm xuyên thẳng qua bụng trưởng lão. Trưởng lão trợn mắt muốn nứt cả mí, làm sao cũng không ngờ Tạ Trích Tinh lại dám động thủ trực tiếp như vậy.

"Trưởng lão..."

"Tu trưởng lão!"

Hôm nay đến đây đều là đệ tử ngoại môn, vốn chẳng làm nên chuyện gì, vừa thấy trưởng lão bị thương liền lập tức luống cuống tay chân, càng không còn lòng dạ nào để chiến đấu. Mấy đệ tử từng gây sự với Tạ Trích Tinh trước đây cũng có mặt, vừa thấy hắn có thân thủ như vậy, lập tức cảm thấy một trận sợ hãi muộn màng.

"Bây giờ mang ông ta ra khỏi Bối Âm cốc, với tu vi của ông ta vẫn còn một tia hy vọng sống sót." Tạ Trích Tinh nhàn nhạt lên tiếng." Về nói với chưởng môn của các ngươi, nếu không muốn mười vạn ma binh của Ma giới tắm máu Côn Luân, thì quản cho tốt người của Côn Luân phái các ngươi đi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc