Đêm đó hai người cùng nhau tu luyện ba lần, gần bằng khối lượng của mười ngày trước cộng lại, hiệu suất có thể xem là tiến triển vượt bậc. Thế là trong một khoảng thời gian khá dài sau đó, hai người đều dùng phương thức này, thỉnh thoảng mới đổi về cách cũ.
Xuân đi thu tới, Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng tu thành Luyện Khí sơ kỳ.
“Ta thành công rồi!”
Ngay khoảnh khắc thành công, nàng giống như Phạm Tiến [*] thi đỗ, như một con khỉ hoang chạy nhảy lung tung trong rừng cây, Tạ Trích Tinh lộ vẻ chê bai, nhưng khoé môi lại khẽ nhếch lên.
[*] một điển tích văn học Trung Quốc, chỉ việc một học trò nghèo tên Phạm Tiến sau nhiều lần thi trượt cuối cùng cũng đỗ cử nhân ở tuổi ngoài 50, vì quá vui mừng mà hóa điên. Ở đây ý nói Tiêu Tịch Hòa vui mừng đến phát cuồng.
Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng chú ý tới hắn, vẻ mặt kích động nhào tới chỗ hắn.
Mí mắt Tạ Trích Tinh giật một cái, nhưng không hề né tránh, thế là con khỉ hoang này ngay lập tức nhảy tót lên người hắn: “Ma Tôn, ta thành công rồi, đợi trừ bỏ cổ độc là ta có thể sống lâu trăm tuổi rồi!”
“Người không biết còn tưởng nàng phi thăng rồi đấy.” Tạ Trích Tinh thờ ơ nói, một tay đưa lên định đỡ eo nàng, nhưng chưa kịp chạm vào thì nàng đã tụt xuống khỏi người hắn.
“Phi thăng đâu phải chuyện mà người lương tháng ba nghìn như ta nghĩ tới được! Ta đến được Luyện Khí kỳ là đã mãn nguyện lắm rồi.” Tiêu Tịch Hòa thật sự rất mãn nguyện, ra vẻ không có ý định cố gắng thêm nữa.
Tạ Trích Tinh mặt không cảm xúc: “Không có tiền đồ.”
Tiêu Tịch Hòa cười hì hì: “Đúng là khá không có tiền đồ thật, nhưng ta chính là người như vậy, cũng không sửa được nữa rồi, đợi ta giải hết độc trên người, sẽ tìm một nơi có núi có nước, ánh nắng chan hòa để dưỡng lão…” Nói đến nửa chừng thì sực tỉnh, giật mình vội vàng nói thêm, “Cùng với ngài, cùng nhau dưỡng lão.”
“Nàng có chuyển thế tám lần thì ta cũng chưa già.” Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, “Bối Âm cốc đúng là có núi có nước đấy, chỉ là không đủ ánh mặt trời thôi.”
Dường như không nhận ra câu cuối cùng của nàng gượng gạo đến mức nào.
Tiêu Tịch Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Tạ Trích Tinh tuy là đại phản diện trong câu chuyện này, nhưng công bằng mà nói thì đối xử với nàng vẫn rất tốt. Hơn nữa, sau thời gian dài tiếp xúc như vậy, nàng cũng không cảm thấy hắn đáng sợ lắm, ngược lại giống như một học sinh tiểu học, trong lòng ngoài chuyện ăn uống ra thì chẳng quan tâm đến điều gì khác.
Có lẽ là do mình có thành kiến từ trước, đã nghĩ xấu về người ta rồi chăng? Tiêu Tịch Hòa liếm môi, vừa định mở miệng nói thì Tạ Trích Tinh đột nhiên ánh mắt sắc lại: "Đã đến rồi, sao còn phải trốn tránh làm gì."
"...Ngài đang nói chuyện với ai vậy?"
Tiêu Tịch Hòa ngơ ngác trong giây lát, ngay giây sau đã thấy xung quanh từ hư không xuất hiện hơn mười người, nàng vội vàng trốn ra sau lưng Tạ Trích Tinh.
"Có thể tìm được nhiều áo choàng tàng hình như vậy cũng không dễ dàng," Tạ Trích Tinh thản nhiên lên tiếng, "Đến báo thù à?"
Tiêu Tịch Hòa cảm thấy câu nói này hơi quen tai, hình như lúc mình mới đến Bối Âm cốc cũng từng bị hỏi như vậy.
Người dẫn đầu sa sầm mặt: "Tạ ma đầu! Ngươi giết cả Hắc Hà cốc của ta, hôm nay ta phải thay mặt hàng trăm tộc nhân đòi lại công đạo!"
"Quả nhiên là đến báo thù." Bối Âm cốc nhìn thì có vẻ nhiều lớp kết giới, nhưng thực chất phòng thủ lại lỏng lẻo như cái sàng, Tạ Trích Tinh hiển nhiên đã quen với chuyện này.
Tiêu Tịch Hòa thì không quen chút nào, vừa thấy đối phương đông người như vậy, lại người nào người nấy cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là dân luyện võ, dù không có tu vi thì thân thủ cũng không tệ, liền biết bọn họ định nhân lúc tu vi của Tạ Trích Tinh bị áp chế để lấy đông hiếp yếu.
Hơn nữa Bối Âm cốc trước đó đã tăng cường canh gác, vậy mà nhiều người thế này lại có thể xuất hiện một cách lặng lẽ không tiếng động, chắc chắn không phải là Côn Luân Phái cố tình làm vậy sao?
Nàng nuốt nước bọt, định thử lấy mấy cái áo choàng mà đám người kia vứt trên đất, để phòng khi nguy cấp có thể đưa Tạ Trích Tinh chạy trốn. Ai ngờ Tạ Trích Tinh như có mắt sau gáy, kéo giật nàng đang định lén lút hành động lại.
Tiêu Tịch Hòa: "..." Hắn không định đối đầu trực diện đấy chứ? Tu vi của nàng tuy không bị kết giới hạn chế, nhưng với trình độ Luyện Khí sơ kỳ lại chưa có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nàng chẳng khác gì đồ bỏ đi, không giúp gì được cho hắn cả!
"Ta không cần nàng giúp." Tạ Trích Tinh dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Đám người kia rõ ràng hận Tạ Trích Tinh đến tận xương tủy, không nói nhiều lời vô ích mà trực tiếp rút kiếm đâm về phía hắn. Tạ Trích Tinh một tay đẩy Tiêu Tịch Hòa ra sau, đoạt lấy một thanh kiếm rồi đâm thẳng vào tim một tên khác.
Máu tươi bắn tung tóe. Người kế thừa chủ nghĩa xã hội sinh ra và lớn lên trong thế giới pháp trị như nàng lập tức trợn tròn mắt, cả người sững sờ. Kiếm pháp của Tạ Trích Tinh như mây trôi nước chảy, mỗi một chiêu đều là sát chiêu chí mạng. Đám người này tuy đều là dân luyện võ, nhưng đến gần hắn còn không làm được, trong nháy mắt đã ngã gục hơn một nửa.
Tiêu Tịch Hòa nhìn xác chết đầy đất, hơi thở nhất thời có chút dồn dập. Đến khi ý thức được mình nên trốn đi thì một tên trong số đó đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, sự căm hận vô bờ bỗng nhiên bùng lên trong mắt hắn ta. Mối hận này là vì Tạ Trích Tinh mà có, nhưng lại chân thật nhắm thẳng vào nàng, dù cho trước đó bọn họ chưa từng gặp mặt.
Tiêu Tịch Hòa sững người vì sự căm hận đột ngột này, ngay giây sau đã thấy hắn giơ kiếm chém về phía mình. Nàng vội vàng né tránh, tuy miễn cưỡng tránh được, nhưng tay áo lại bị kiếm chém rách toạc, cánh tay lập tức nhói lên đau rát.
Tên này một chiêu không thành còn định tiếp tục, thế nhưng bàn tay cầm kiếm vừa giơ lên đã bị một thanh kiếm khác đâm xuyên qua lòng bàn tay, ghim chặt xuống mặt đất ẩm ướt.
Theo sau tiếng hét thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ lá rụng. Tạ Trích Tinh giết nốt tên cuối cùng trong tầm tay, rồi đi đến trước mặt kẻ bị ghim dưới đất, khuỵu một gối xuống, bình thản vỗ vỗ lên mặt hắn: "Đụng vào người của ta, hửm?"