Khi Ngải Diệc Khả bị Hình Nhất cưỡng chế ấn lên đùi cắm vào đến hơi hoảng hốt, cô đã không thể nhớ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng lúc đầu cô đang uất ức khóc lóc kể lể Hình Nhất xem mình là cái gì, kết quả còn chưa nghe được câu trả lời, cũng chẳng hiểu tại sao lại bị anh ấn lên đùi cắm rút không ngừng.
Thực ra Hình Nhất cũng không nghĩ kỹ rốt cuộc hai người họ được xem là gì. Nhưng nhìn Ngải Diệc Khả khóc lóc đáng thương, giống như một con thỏ đang chờ người yêu thương, anh chỉ muốn đè cô xuống, đâm vào mạnh mẽ, bất kể mối quan hệ là gì, bất kể cô là gì đều được, anh chỉ muốn có được cô, chiếm hữu cô, cắm vào cô thật mạnh!
"A ~ không, đừng ~~ dừng lại ~ ưm ~" Hai tay Ngải Diệc Khả vô lực bám vào vai Hình Nhất, thân trên vẫn đang mặc áo, nhưng thân dưới lại trần trụi, nội y không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, bộ ngực dưới lớp áo không ngừng lắc lư theo lực đẩy mạnh mẽ, đỉnh nhũ cứng ngắc thỉnh thoảng cọ xát áo ngủ, cảm giác sung sướиɠ mơ hồ khiến cô nhịn không được rêи ɾỉ. Hai chân bị tách ra buông thõng vô lực, đong đưa theo động tác chọc vào rút ra, có chút tê dại, nhưng càng tê dại hơn chính là nơi không thể nói rõ vị trí giữa hai chân. Khi Hình Nhất liên tục đâm vào, chất lỏng chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt bụi cỏ của hai người.
Ngải Diệc Khả không dám kêu quá to, ở trong phòng có thể thoáng nghe thấy tiếng tivi từ phòng khách, ba mẹ cô còn đang ở ngoài cửa, mà cô lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy ở trong phòng.
"Khả Khả ~" Hình Nhất vừa đưa đẩy vừa hôn lên tai và cổ Ngải Diệc Khả, anh muốn để lại dấu vết, cũng theo đó buông tay khỏi eo cô, vén áo ngủ lên, không ngừng sờ nắn bộ ngực run rẩy của cô, mỗi tay một bầu ngực chơi đùa rất vui vẻ, ngón trỏ và ngón cái liên tục xoa xoa đầu nhũ.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng thời, Ngải Diệc Khả lập tức cao trào, cơ thể run rẩy, hai chân không tự chủ được duỗi thẳng. Mà Hình Nhất rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, anh ôm lấy Ngải Diệc Khả đã vô lực, xoay người đổi tư thế.
Ngải Diệc Khả choáng váng, khi định thần lại, cô phát hiện tư thế của họ đúng lúc đối diện với chiếc gương to ở góc phòng. Trong gương, hai chân cô đang mở rộng, ©ôи th!t to lớn của Hình Nhất vẫn còn cắm trong hoa huyệt, hoa huyệt bị kéo căng đến hơi sung huyết. Mà nửa người trên của cô, áo ngủ bị kéo lên, những vết hôn đỏ đan xen trên bầu ngực trần trụi, có thể thấy được người nhào nặn nó đã dùng bao nhiêu sức lực, đỉnh nhũ ở giữa đứng thẳng trong không khí, có chút cảm giác rụt rè e lệ bị tàn phá.
“Đừng làm tư thế này, tôi không muốn nhìn chút nào!” Nhìn mình trong gương, cảm giác xấu hổ của Ngải Diệc Khả dâng đến cực điểm.
Cô không thể nhìn thẳng gương mặt mình trong gương, vừa dâm dật lại vừa bất lực như vậy.
"Thế nào? Cậu không thích à?" Hình Nhất cố ý đẩy hông về phía trước, ©ôи th!t đâm thật mạnh vào huyệt đạo mỏng manh của Ngải Diệc Khả, "Tôi muốn cậu nhìn tôi cắm vào cậu, như vậy tôi sẽ rất hưng phấn."
"Ưm ~ sâu quá!" Cú va chạm kia giống như đâm vào chỗ sâu nhất, có chút tê dại lại có hơi đau nhức khiến Ngải Diệc Khả hơi luống cuống, không biết là muốn nhiều hơn nữa, hay là để Hình Nhất dừng lại.
"Cậu kẹp chặt thế này! Còn rất nhiều nước nữa!" Hình Nhất nói, như muốn xác nhận, anh nhanh chóng cắm rút vài cái, "Cậu có nghe thấy tiếng nước bên trong hoa huyệt của mình không?"
Ngải Diệc Khả suýt nữa tức đến trợn mắt lên, làm sao lại có người xấu xa như anh chứ.
Nhưng Hình Nhất vẫn không buông tha cho cô, "Cậu kêu nhỏ thôi, đừng để cô chú nghe thấy."
Hình Nhất vừa bị cô kẹp chặt đã thấy chịu không nổi, vài cú đâm sâu với anh mà nói chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, điều anh muốn còn nhiều hơn thế này nữa.
"A ~ ha ~ cậu chậm chút ~ ha ~"
Hình Nhất vừa dứt lời, không đợi Ngải Diệc Khả kịp phản ứng, anh đã đặt tay lên eo cô di chuyển nhanh chóng, càng lúc càng nhanh hơn, cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Làm sao Ngải Diệc Khả có thể kêu nhỏ được, cô cảm thấy mình sắp chết ở đây rồi.
Trong gương, họ đang say sưa làʍ t̠ìиɦ, Ngải Diệc Khả mềm nhũn dựa trên người Hình Nhất, lưng cô áp sát vào ngực anh, mặt vùi vào cổ anh, mùi trên cơ thể anh cứ quanh quẩn trong lúc cô hô hấp, người anh rất nóng, nóng đến mức cô hơi không mở mắt ra được. Cô không dám nhìn vào gương, nhưng cô có thể cảm giác được, anh vẫn luôn nhìn họ trong gương, nhìn anh cắm vào cô như thế nào, nhìn cô trầm mê với anh dưới những cú va chạm từng chút một ra làm sao.
Ngải Diệc Khả lại đột nhiên vô cớ muốn khóc, cô không hiểu vì sao, từ sau khi gặp lại anh, rõ ràng là cô rất vui, nhưng đôi khi cô cũng cảm thấy hơi khổ sở. Những lần gặp nhau như thế này, kể cả những lúc làʍ t̠ìиɦ như hiện tại, đều khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Trong lúc miên man, dường như cô quay lại một tháng trước, khi bạn cùng bàn kiêm bạn thân nhất Thư Kỳ Kỳ của cô vô cùng thích thú nói với cô rằng, vừa có một bạn nam cao lớn đẹp trai chuyển đến lớp bên cạnh. Cô nhớ rõ lúc đó cô còn khịt mũi khinh thường, bởi vì người con trai đẹp trai nhất trong tâm trí cô, chính là anh trai sống cạnh nhà khi cô còn nhỏ. Tuy rằng anh trai đó đã chuyển đi từ lâu, cô cũng chưa từng gặp lại anh, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy khi anh lớn lên nhất định sẽ càng đẹp trai hơn anh lúc nhỏ.
“Cậu có đang nghe mình nói không đấy?” Thư Kỳ Kỳ vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Ngải Diệc Khả đứng dậy, "Có chứ, mình đang nghe đây, cậu nói học sinh mới chuyển đến vừa cao vừa đẹp trai, cậu muốn đè cậu ta... ưm..."
"Ngải Diệc Khả! Cậu im miệng!" Thư Kỳ Kỳ vội vàng bịt miệng Ngải Diệc Khả, cô nhóc này đúng là cái gì cũng nói được, cô ấy nói muốn đè, đè người ta khi nào! Rõ ràng thoạt nhìn dịu dàng ít nói, vẻ ngoài ngọt ngào như thế, làm sao tính cách cô lại cởi mở như vậy, còn dám nói như thế nữa!
Thư Kỳ Kỳ nhớ lại lúc vừa quen Ngải Diệc Khả, cô ấy đã thực sự bị vẻ ngoài dịu dàng ngọt ngào của cô lừa dối trong suốt thời gian dài, sau khi thân thiết với cô, cô ấy mới biết Ngải Diệc Khả rõ ràng là một con sói đội lốt cừu, hơn nữa còn là một cô gái biến thái!
"Được, được, coi như mình chưa nói gì hết, cậu cũng không muốn đè người ta!"
“Cậu còn nói nữa!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức muốn hộc máu của Thư Kỳ Kỳ, Ngải Diệc Khả tinh nghịch làm động tác khóa miệng, tỏ vẻ mình sẽ im lặng!
Vài ngày sau đó, Ngải Diệc Khả vẫn không có hứng thú với học sinh chuyển trường kia, cô đã thỏa thuận với mẹ, sẽ không yêu sớm.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, sau khi tan học ngày hôm đó, trên dãy hành lang dài, Thư Kỳ Kỳ hưng phấn hét bên tai cô, nắm lấy tay cô bảo cô quay đầu lại nhìn, chàng trai cao cao kia chính là học sinh vừa chuyển trường đến lớp bên cạnh, bánh răng vận mệnh của cô đã xoay chuyển và dừng lại ở ngay khoảnh khắc đó.
Vậy mà người đó lại là anh trai hàng xóm mà cô vẫn luôn đặt trong lòng nhớ nhung.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? làʍ t̠ìиɦ với tôi mà vẫn thất thần được, Ngải Diệc Khả, cậu hay thật!" Một giọng nói khàn khàn kéo Ngải Diệc Khả về, vẫn đang trong phòng cô, vẫn đang đối mặt với gương, trong gương là cô và người trong hồi ức vừa rồi.
Như để trừng phạt sự lơ đãng của cô, vài cú va chạm tiếp theo của anh vừa mạnh vừa tàn nhẫn, cứng rắn đẩy cả người Ngải Diệc Khả lên trên, đôi tay đang khóa quanh eo cô của anh lại phủ lên ngực cô, nhào nặn mạnh mẽ, cô có hơi chịu không nổi mà rêи ɾỉ, ngay sau đó lại bị người phía sau ngậm tiếng rêи ɾỉ vào khoang miệng của cả hai.
Hình Nhất liều mạng dùng sức đưa đẩy, môi anh phủ chặt môi Ngải Diệc Khả, đầu lưỡi ngang ngược chui vào miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, hút sạch toàn bộ nước bọt trong khoang miệng.
Tại sao rõ ràng anh cảm thấy mình đã có được cô, nhưng dường như cô vẫn không thuộc về anh?
“Ưm ~”
Ngải Diệc Khả cảm thấy mình lại sắp thiếu oxy, miệng và lưỡi đều bị anh chiếm giữ, ngực bị xoa nắn mạnh mẽ, hoa huyệt dưới thân cũng bị cắm rút nhanh chóng, cao trào ập đến, cô còn chưa kịp vượt qua, đã bị anh dùng sức đâm chọc, mật huyệt nhạy cảm run rẩy co thắt lại.
Mà Hình Nhất bị cô kẹp đến không thể chịu đựng được nữa, anh nhanh chóng đưa đẩy vài lần, cuối cùng cũng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn mạnh vào trong cơ thể Ngải Diệc Khả.
Lại bắn vào trong!
Trong đầu Ngải Diệc Khả chỉ toàn câu nói này, đây là lần thứ tư cô bị anh bắn vào trong trong cùng một ngày rồi! Nếu kỳ an toàn mà không an toàn, có thể cô sẽ có thai đấy, tên khốn này!