“Cậu sao vậy Khả Khả? Mới sáng sớm mà phờ phạc thế.”
Lúc này chỉ mới vừa kết thúc tiết học tiếng Anh đầu tiên của buổi sáng, Ngải Diệc Khả đã cảm thấy toàn thân như bị rút sạch linh hồn. Sáng nay khi thức dậy cô cảm thấy rất khó chịu, khắp người đau nhức, tất cả đều là "di chứng" còn sót lại của ngày hôm qua. Đầu óc cô vốn đã choáng váng, sau tiết học, cảm giác choáng váng đó càng trở nên mạnh hơn.
“Túng dục quá độ.” Ngải Diệc Khả nằm bò trên bàn không ngẩng đầu lên, bây giờ cô chỉ muốn nằm sấp không nhúc nhích, giữa hai chân vẫn còn lưu lại chút cảm giác dị vật, loại chuyện như vậy, sao cô có thể nói thẳng ra được.
"Phụt!" Thư Kỳ Kỳ cầm bình nước, lập tức phun ra ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, "Thật hay giả vậy? Cậu túng dục với ai? Sao mình không biết gì hết vậy?"
Thật ra Thư Kỳ Kỳ đã quen với dáng vẻ cởi mở thường ngày của Ngải Diệc Khả, nhưng không hiểu sao lần này cô ấy luôn cảm thấy những gì cô nói là thật, bởi vì sắc mặt của Ngải Diệc Khả thực sự có vẻ không được ổn cho lắm, đôi mắt cô hơi hơi sưng đỏ, còn môi, ừm? Hình như môi cũng vậy, còn cổ thì? Hình như có "dâu tây"?
Dường như đúng là túng dục quá độ.
Chỉ là, với ai?
Ngải Diệc Khả không biết phải nói với Thư Kỳ Kỳ như thế nào, ban đầu cô cũng không biết mối quan hệ của mình và Hình Nhất sẽ trở nên "khó nói" như vậy, mà bây giờ lại càng khó nói hơn.
Thấy Ngải Diệc Khả không nói chuyện hồi lâu, Thư Kỳ Kỳ đặt bình nước xuống, không biết có nên hỏi tiếp hay không. Cô ấy biết Ngải Diệc Khả nhất định coi cô ấy là bạn thân nhất, trước đây có chuyện gì cô cũng đều nói cho cô ấy biết đầu tiên. Thư Kỳ Kỳ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy thôi quên đi, không hỏi nữa, nếu cô muốn nói, nhất định sẽ tự mình nói với cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn muốn chia sẻ với Ngải Diệc Khả một tin lớn mà cô ấy vừa nghe được sáng sớm nay.
"Này, Khả Khả, dậy đi," Thư Kỳ Kỳ kéo tay Ngải Diệc Khả, "Sáng nay mình vừa đến trường đã nghe được một tin vô cùng động trời đó."
“Tin gì?” Thấy Thư Kỳ Kỳ chuyển đề tài, không hỏi nữa, Ngải Diệc Khả ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, dáng vẻ cáu kỉnh tỏ vẻ nếu chuyện này không đủ động trời thì cậu sẽ chết với mình.
"Haha, chính là đối thủ một mất một còn của cậu, ả hoa hậu giảng đường lẳng lơ đó đó, tối qua bị chụp ảnh đi thuê phòng với một người đàn ông!" Thư Kỳ Kỳ có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, "Nhưng mà! Điều quan trọng nhất là ở chỗ này đây, cậu có biết người đàn ông đó là ai không? Hehe, nhất định cậu không nghĩ ra được." Thư Kỳ Kỳ thừa nước đục thả câu.
“Là ai?”
Ngải Diệc Khả thực sự không muốn biết hoa hậu giảng đường đi thuê phòng với ai, cô chỉ đứng thứ ba trong danh sách hoa khôi của trường, nhưng chẳng hiểu sao cô ta lại coi cô như cái gai trong mắt. So với điều này, cô càng quan tâm đến lí do tại sao cô ta cứ nhắm vào người đứng vị trí thứ ba là cô, trong khi vị trí thứ hai chỉ ít hơn vị trí thứ nhất vài phiếu, cho dù muốn chĩa mũi nhọn vào, hẳn là nên nhắm vào vị trí thứ hai mới đúng chứ.
Có lẽ nhìn ra Ngải Diệc Khả không có hứng thú, Thư Kỳ Kỳ cũng không có tâm tư úp úp mở mở nữa.
"Chính là học sinh mới chuyển đến lớp bên cạnh đó."
Ừm?
Lớp bên cạnh?
Học sinh mới chuyển đến?
Hình Nhất?
"Cậu xem, cái tên mới chuyển đến ghê gớm thật, mới đến một tháng đã cặp kè với hoa khôi trường mình rồi. Mà mình đã nói, cô ta chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, lúc trước dựa vào cái gì mà thiếu nữ trong sáng nên được bầu chọn đứng thứ nhất. Nhưng mình thấy, thật ra cô ta là đồ lẳng lơ thì có. Mình rất khó chịu khi thấy cô ta cứ tỏ ra quái gở với cậu hoài.” Thư Kỳ Kỳ vẫn mải nói chuyện, nên không phát hiện vẻ mặt sâu xa của Ngải Diệc Khả ở bên cạnh.
"Học sinh chuyển trường đó, cậu ta có anh em song sinh sao?"
Hả?
"Khả Khả, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này? Chẳng phải cậu không có hứng thú với cậu ta sao? A, không đúng, vấn đề này thì có liên quan gì đến tin đồn mình nói với cậu chứ?"
Ngải Diệc Khả ngồi dậy, duỗi eo, "Ồ, không liên quan, đột nhiên mình tò mò thôi, tùy tiện hỏi một chút ấy mà."
Thư Kỳ Kỳ suy nghĩ nghiêm túc, "Có lẽ là không, cậu biết những cô gái lớp bên cạnh đáng sợ như thế nào không? Tên đó mới chuyển đến ngày đầu tiên mà họ đã đào sạch ‘thân thế’ của cậu ta lên rồi. Nếu có anh em sinh đôi, chắc đã sớm lan truyền rồi."
“Thế à, vậy người đi thuê phòng với hoa khôi, không phải là cậu ấy đâu.” Ngải Diệc Khả đứng dậy, cười cười, cô kéo Thư Kỳ Kỳ bên cạnh, “Đi thôi, đi vệ sinh.”
Hả?
"Không phải à, sao cậu biết? Cậu thấy hả?" Thư Kỳ Kỳ kéo tay Ngải Diệc Khả, nghĩ đến việc Ngải Diệc Khả đột nhiên biến mất giữa tiết học thể dục chiều qua của lớp họ, cô ấy cảm thấy suy đoán của mình có chút có lý.
Ý cười trên mặt Ngải Diệc Khả càng sâu hơn.
Cô biết rất rõ.
Từ chiều đến tận tối hôm qua, người được cho là đã đi thuê phòng với hoa khôi, vẫn luôn ở cạnh cô.
Buổi chiều thì “làm loạn” với cô trong phòng y tế của trường, đến tối thì “làm loạn” với cô trong phòng cô.
Còn bắn vào trong cô bốn lần!
Làm sao cô không biết cho được.
Nói đến đây, cô mới nhớ đến đoạn sau của đêm qua, cô thực sự bị anh lăn lộn đến kiệt sức. Cô cũng không có tâm tư để nghĩ xem liệu hai người họ ở trong phòng lâu như vậy thì có bị ba mẹ cô nghi ngờ không. Cô cứ mơ mơ màng màng bị người nào đó bế vào phòng tắm, trong lúc tắm, anh giúp cô tẩy rửa thân thể, cọ rửa một hồi, hai người lại bắt đầu "cháy", cô lại bị anh đặt trên bồn cầu khẩu giao giúp anh bắn một lần nữa anh mới buông tha cô.
Không nghĩ đến thì đỡ nhưng bây giờ càng nghĩ đến lại càng thấy tức!
Thư Kỳ Kỳ nhìn Ngả Diệc Khả lại bắt đầu thất thần, "Khả Khả, cậu còn chưa nói với mình, làm sao cậu biết được đó."
"Mình đoán."
"Khả Khả~ cậu nói cho mình biết đi mà~"
“Đừng làm nũng, vô dụng thôi.”
“……”
Hôm nay là lần đầu tiên gần đến giờ vào lớp mà nhà vệ sinh vẫn vô cùng "náo nhiệt".
Thường ngày, Ngải Diệc Khả thích đến nhà vệ sinh trước giờ vào lớp vài phút, bởi vì vào thời điểm này hầu như không có ai đến nhà vệ sinh, nhưng rõ ràng là hôm nay không như vậy, cô chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà vệ sinh.
"Tang Tang, cậu đừng khóc mà, đừng nghe người ta nói nhảm, chúng mình đều biết cậu là người như thế nào."
"Đúng vậy đúng vậy, cậu đừng buồn, chúng mình tin cậu."
......
"Ở đây xảy ra chuyện gì thế?"
Ngải Diệc Khả và Thư Kỳ Kỳ còn chưa đến nơi, đã nghe thấy giọng nói phát ra từ nhà vệ sinh.
Ngải Diệc Khả đẩy người chắn ở phía trước ra, vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy đối thủ đáng ghét của mình, Tần Tang - hoa khôi đương nhiệm, đang đứng cùng chị em tốt của cô ta trước bồn rửa mặt, khóc như hoa lê dưới mưa.
“Đi thuê phòng với tên vừa chuyển đến đẹp trai như thế mà còn khiến cô ta uất ức cơ à?” Thư Kỳ Kỳ đi theo phía sau hiển nhiên cũng nhìn thấy, bĩu môi khẽ thì thầm vào tai Ngải Diệc Khả.
Ngải Diệc Khả thở dài, "Mình đã nói không phải là tên vừa chuyển đến."
“Cái gì mà không phải là tên vừa chuyển đến?” Một người chị em đứng bên cạnh Tần Tang hiển nhiên cũng nhìn thấy Ngải Diệc Khả và Thư Kỳ Kỳ, thấy cô đột nhiên kéo tên vừa chuyển đến vào, ả ta bỗng lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn.
Hai nhóm bọn họ vẫn luôn bất hòa, bình thường gặp nhau đều tỏ vẻ quái gở, bây giờ lại đụng độ nhau trong nhà vệ sinh, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Cậu ta biết rõ.” Ngải Diệc Khả lười nói chuyện với bọn họ, ngạo nghễ hất cằm chỉ Tần Tang bên cạnh.
“Tôi, tôi thì biết cái gì?” Tần Tang nói, nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống, dáng vẻ đáng thương, giống như bị người ta bắt nạt thảm hại, nếu nam sinh trong trường nhìn thấy dáng vẻ này, nhất định đau lòng chết mất.
Ngải Diệc Khả cười cười, quả nhiên không tiến bộ là bao, mỗi ngày chỉ biết diễn mãi một kiểu hoa sen trắng khiến người thương tiếc, cô ta diễn không chán, nhưng cô xem chán rồi đấy.
"Cậu không mệt sao? Mỗi ngày như vậy..."
“Ngải Diệc Khả! Cậu đừng quá đáng!” "Chị em Tần Tang" tức giận bất bình.
"Mắc mớ gì đến cậu! Khả Khả có nói gì à!" Thư Kỳ Kỳ không thể chịu đựng.
“Reng ~ reng reng ~ reng ~ reng ~~”
"A, chuông vào lớp reo rồi kìa, đi thôi đi thôi~"
Sau khi tiếng chuông vào lớp reo lên, những người xem náo nhiệt ở cửa đều tản đi, chỉ còn lại mấy người bọn họ.
"Kỳ Kỳ, đi thôi, mình không muốn đi vệ sinh nữa, không khí ở đây không tốt chút nào."
"Cậu!"
“Quên đi, chỉ cần các cậu tin tưởng mình là được, đúng là mình đã đi khách sạn với Hình Nhất, nhưng nhất định không phải như bọn họ tưởng tượng đâu.” Tần Tang giữ chặt tay người chị em đứng bên cạnh Ngải Diệc Khả, không biết cô ta nói những lời này là muốn cho ai nghe đây.
Ngải Diệc Khả trợn trắng mắt.
Cô quá lười phản ứng với bông sen trắng đầy dối trá này rồi.
Trong lớp học.
"Ô...ô...n...g ~ "
【Tôi nghe nói cậu đánh nhau với hoa khôi trong nhà vệ sinh? 】
Phòng học bên kia.
"Ô...ô...n...g ~ "
【 Nghe nói tối hôm qua cậu đi thuê phòng với hoa khôi? 】
"Khả Khả~ cậu đang gửi tin nhắn cho ai đấy? Cẩn thận chút nha, gần đây nhà trường bắt điện thoại gắt lắm đó!" Thừa lúc giáo viên xoay người viết lên bảng, Thư Kỳ Kỳ lặng lẽ đến gần Ngải Diệc Khả.
Ngay từ đầu giờ học, cô ấy đã nhìn thấy Ngải Diệc Khả cầm điện thoại, giống như đang chờ tin nhắn của ai đó, nhưng cô cứ gõ chữ vào giao diện WeChat, rồi lại xóa đi, cũng không biết cô muốn làm gì.
Cô thực sự ngày càng trở nên kỳ lạ.
Điện thoại lại "Ô...ô...n...g ~ " một tiếng.
【 Chậc chậc, cậu không biết tối hôm qua tôi ở trên giường ai à? 】
Nhìn thấy hai chữ trên giường, Ngải Diệc Khả lập tức che điện thoại lại, sợ Thư Kỳ Kỳ đột nhiên đến gần sẽ nhìn thấy.
"Không sao đâu, mình sẽ cẩn thận, mình chỉ đang nhắn tin với một người bạn thôi à."
Nhìn dáng vẻ cuống quýt của cô, Thư Kỳ Kỳ tỏ vẻ không hiểu gì cả, cô căng thẳng như vậy làm gì, cô ấy còn chưa nhìn thấy gì hết mà, hừ ~
________________________________________________________________
Khoang xe buýt đông đúc trong giờ tan học cao điểm.
Ngải Diệc Khả bị ép vào trong, trên dưới trái phải đều bị chặn, cô chỉ có thể hơi nhón mũi chân để giữ chặt tay cầm của xe buýt ở phía trước đỉnh đầu.
Tài xế lái xe rất ẩu, trên xe có nhiều người như vậy nhưng vẫn không lái chậm chút nào. Ngải Diệc Khả cảm giác điện thoại trong túi áo rung lên, còn chưa kịp lấy ra thì tài xế đã đạp phanh gấp, khiến cô ngả người về phía sau theo quán tính, vô thức nắm chặt tay cầm trong tay, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể ngã về phía sau.
A…!
Cô được người phía sau ôm lấy, may thật, may thật.
Nhưng mà, người này là ai, cô đã ổn định cơ thể rồi mà vẫn không buông cô ra, chẳng lẽ là, biến thái trên xe buýt!
Một tay Ngải Diệc Khả vẫn nắm tay cầm, nhịn không được giãy giụa, tay kia nắm lấy cánh tay vô danh đang giam cầm quanh eo cô, người phía sau lại áp sát vào tai cô.
“Đừng căng thẳng, là tôi.”