Cô Bạn Thanh Mai Mềm Mại

Chương 2

Trước Sau

break

Hình Nhất kéo Ngải Diệc Khả đi xuyên qua khu rừng nhỏ trong khuôn viên trường. Tầm sáu, bảy giờ đã không còn ai trong trường học, thấy hai người họ càng đi càng vắng vẻ, trong lúc đó, gió thổi lá cây phát ra tiếng "xào xạc", giống như có người đi theo họ, Ngải Diệc Khả có chút sợ hãi, từ nhỏ cô đã sợ bóng tối nên nhịn không được ngoái đầu nhìn lại liên tục.

"Hình, Hình Nhất! Rốt cuộc cậu định đưa tôi đi đâu vậy?" Ngải Diệc Khả không nhịn được hỏi.

“Sắp đến nơi rồi!” Hình Nhất không quay đầu lại, tiếp tục kéo cô đi về phía trước.

Khi một dãy tòa nhà nửa cũ nửa mới, không có gì đặc sắc hiện ra dưới ánh trăng, Ngải Diệc Khả kinh ngạc thốt lên, vậy mà Hình Nhất lại đưa cô đến khu học xá cũ hoang vắng, nơi vốn không ai màng đến này về đêm trông còn đáng sợ hơn!

Thật ra nói khu học xá này cũ kỹ cũng không đúng lắm. Dù sao nhà vệ sinh tầng một đã được xây dựng xong, coi như mới tinh, nhưng do vấn đề kinh phí nên việc sửa chữa các tầng trên bị dừng lại một nửa, dẫn đến tòa nhà trở nên hoang vắng. Ngoại trừ những học sinh cá biệt quậy phá đến đây hút thuốc đánh nhau hoặc những cặp tình nhân đến đây chơi dã chiến, hầu như sẽ không có ai đến đây!

Hình Nhất điên rồi sao! Lại mang cô đến đây để mặc đồ lót?

“Đến rồi!” Hình Nhất quen cửa quen nẻo đá tung cánh cửa khép hờ của nhà vệ sinh rồi đẩy Ngải Diệc Khả vào. Bên trong không có đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, không thể nói là tối, nhưng Ngải Diệc Khả vẫn có chút sợ hãi, nhịn không được dán chặt vào người Hình Nhất, cô không dám nhìn lung tung.

"Làm sao vậy? Đột nhiên im lặng như vậy?" Hình Nhất vô cùng hứng thú nhìn Ngải Diệc Khả gần như sắp dính lên người anh. Đây là lần đầu tiên cô có phản ứng thế này trước anh. Bình thường cô gặp anh là như chuột gặp mèo vậy, chỉ vừa thấy anh từ xa, cô có thể quay đầu đi đường vòng không chút do dự, ngoại trừ lúc anh dụ dỗ cô trên giường, cô mới nhiệt tình hơn một chút. 

Ngải Diệc Khả có hơi chột dạ, cô không hề muốn Hình Nhất nhìn thấy mình sợ hãi, cô chỉ muốn nhanh chóng mặc qυầи ɭóŧ vào rồi rời khỏi nơi quỷ quái này!

"qυầи ɭóŧ đâu? Lấy ra đi!" Ngải Diệc Khả giơ tay đẩy Hình Nhất trước mặt, Hình Nhất bị đẩy đến lảo đảo lùi lại một bước, anh mỉm cười, chậm rãi lấy chiếc qυầи ɭóŧ mỏng được gấp vô cùng gọn gàng từ trong túi ra, cố ý lắc lắc  trước mặt Ngải Diệc Khả, nụ cười của anh trở nên sâu hơn, trên mặt lộ ra vẻ gian manh, "Ở đây. Nhưng mà, tôi muốn mặc cho cậu."

"Cậu! Tôi tự mặc! Biến thái!" Ngải Diệc Khả không thể nhịn được nữa! Sao người này lại biến thái như vậy!

“A~ Vậy là cậu không muốn mặc à?” Giây tiếp theo, Hình Nhất lấy lại qυầи ɭóŧ, ghé sát vào tai Ngải Diệc Khả, thổi khí, anh như có như không chạm vào vành tai mẫn cảm của cô.

Ngải Diệc Khả chỉ cảm thấy hơi ngứa, vành tai bắt đầu nóng lên, cô cũng bắt đầu nói chuyện không lưu loát! Lại nữa! Lần nào cũng như vậy. Chỉ cần người này đến gần cô, cô sẽ không thể điều khiển được cơ thể của mình. Tất cả các chức năng trong cơ thể của cô bắt đầu thay đổi theo người trước mặt từng chút một.

Ngải Diệc Khả không thích mình như vậy lắm, như thể bị người khác kiểm soát trong tay, cảm giác này có chút gay go.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Hình Nhất ghé sát lại, trán chạm trán cô, "Hả? Nói thế nào đây? Tôi giúp cậu mặc, hay là không mặc?"

Chậc! Tên khốn này!

Ngải Diệc Khả cắn môi, còn chưa kịp trả lời, người trước mặt cô đã không báo trước mà cúi đầu chặn miệng cô lại.

"Ưm~"

Đôi môi vốn hơi hé mở vì chuẩn bị nói chuyện của cô lập tức bị đẩy ra, giây tiếp theo đầu lưỡi ướt át bị chiếc lưỡi khác quấn chặt lấy, mυ"ŧ liếʍ, chiếc lưỡi linh hoạt đổi hướng, bắt đầu liếʍ láp hàm trên của cô, rồi nhanh chóng chuyển sang hàm răng, liếʍ từng chiếc răng vô cùng gợi tình!

Ngải Diệc Khả trợn tròn mắt, không biết từ lúc nào sau gáy cô bị một bàn tay to lớn đè lên, môi bị một đôi môi nóng bỏng khác ngậm lấy, hai tay cũng bị một bàn tay khác giữ trước ngực. Mà cô lại bị hôn đến mức ngay cả một chút sức giãy giụa cũng không có. Còn người trước mặt lại buông tha hàm răng cô để quấn lấy lưỡi cô một lần nữa.

Cô sắp không thể thở được!

Tên khốn này! Còn muốn hôn bao lâu nữa!

Đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau từ đầu tháng đến nay, đặc biệt là kể từ khi Hình Nhất chuyển về khu nhà tập thể một tuần trước, số lần họ hôn nhau càng nhiều hơn, động một chút là cô lại bị người này đè xuống hành lang hôn không ngừng.

"A, rõ ràng đã hôn rất nhiều lần, nhưng vẫn không biết thở thế nào! Đồ ngốc!" Rốt cuộc Hình Nhất cũng buông Ngải Diệc Khả ra. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ của cô, bởi vì sau khi mυ"ŧ vào đôi môi đã óng ánh nước, dưới ánh trăng lại đặc biệt quyến rũ, "Sau này đừng cắn môi trước mặt tôi, nếu không, thấy lần nào, hôn lần đó."

Đôi môi ướt át, không biết là nước miếng của ai lây dính vào. Dưới sự vuốt ve của Hình Nhất, có chút ngứa ngáy.

Ngải Diệc Khả lập tức trở nên hơi trầm mặc, sau khi hôn cô dưới ánh trăng thế này, dường như Hình Nhất vô cớ dịu dàng hơn một chút, dần dần trùng lặp với anh trong ký ức của cô!

“Nhấc chân lên!”

Khi Ngải Diệc Khả cảm thấy bầu không khí đang dần ấm lên bị một giọng nói không mấy dịu dàng phá vỡ, cô chợt lấy lại tinh thần, thấy Hình Nhất đã hơi ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp cô mặc qυầи ɭóŧ.

Trong không gian ánh sáng không quá tốt, hẳn là khuôn mặt vốn đã đỏ đến sắp chảy máu của cô sẽ không bị anh nhìn ra đâu, Ngải Diệc Khả nghĩ.

Dứt khoát bất chấp tất cả.

Ngải Diệc Khả ngoan ngoãn nâng chân lên, theo thói quen muốn cắn môi, sau đó nhớ tới lời uy hiếp vừa rồi của người nào đó, cô lại yên lặng thả ra.

“Tốt lắm, nhấc cả chân kia lên.” Hình Nhất làm như đang dỗ dành con nít, anh hướng dẫn từng bước một, đến khi chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng cũng được mặc vào hoàn toàn, Ngải Diệc Khả cảm thấy mình sắp bốc khói đến nơi!

“Thẹn thùng vậy à?” Hình Nhất vẫn chưa rút tay dưới váy Ngải Diệc Khả ra, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô, anh di chuyển ngón tay dưới váy, ngón tay xoa nhẹ hoa huyệt Ngải Diệc Khả, anh tà ác xoa nắn âm đế nhạy cảm phía trên, “Ướt sao?”

"Ưm~" Ngải Diệc Khả kẹp chặt hai chân theo phản xạ. Đồng thời cũng kẹp chặt tay Hình Nhất vào giữa hai chân cô.

“Cậu nhạy cảm thế à, ngay cả sờ một chút cũng không được?” Hình Nhất không vội rút tay về, ngược lại đổi hướng tay, ấn mu bàn tay vào hoa huyệt, hướng lên trên xoa nắn.

Ngải Diệc Khả có hơi không chịu nổi.

Nơi đó đã bị chà đạp cả buổi chiều, hiện tại vẫn còn hơi sưng tấy.  m đế nhỏ nhắn mỏng manh phía trên còn đang trong tình trạng sung huyết mẫn cảm, khi bị anh xoa nắn như vậy, cảm giác kỳ lạ lại ập đến.

“Cậu, cậu đừng như vậy…” Ngải Diệc Khả hơi mất tự nhiên buông lỏng hai chân đang kẹp chặt ra, cô cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể mình lại sắp trào ra ngoài!

“Sao lại ướt như vậy?” Hình Nhất cũng cảm giác được qυầи ɭóŧ cô ẩm ướt.

Không thể chịu đựng được nữa, Ngải Diệc Khả đẩy Hình Nhất ra, "Còn không phải là đồ vật của cậu ư! Cứ chảy không ngừng, khó chịu muốn chết!"

“Xin lỗi, là lỗi của tôi!” Hình Nhất mỉm cười.

Nhưng lần sau anh vẫn làm vậy.

Đương nhiên Hình Nhất sẽ không nói ra câu sau, dù sao thì cô gái trước mặt đã sắp tức điên rồi, nếu cứ trêu chọc thì lần sau muốn dùng tin nhắn dụ dỗ cô lên giường có thể sẽ rất khó khăn.

"Vậy, chúng ta về nhà?"

“Ai về nhà với cậu, cậu về nhà cậu, tôi về nhà tôi!” Ngải Diệc Khả tức muốn hộc máu, trực tiếp đi thẳng về phía trước mấy bước rồi lại dừng lại.

Má ơi, sao mà tối thế này!

Hình Nhất hiểu rõ cười cười, tiến lên vài bước, nắm tay cô, "Đi thôi!"

______

"Mẹ, con đã về rồi~"

"Ừ, Khả Khả về rồi à, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi! Sao hôm nay về muộn vậy con?"Mẹ Ngải vừa chuẩn bị bữa tối vừa nhìn về phía cửa.

Ngải Diệc Khả đang tháo giày ở lối vào dừng lại một chút, "À, hôm nay có hơi nhiều bài tập về nhà, con làm ở trường xong rồi mới về."

Ngải Diệc Khả tùy tiện bịa ra một lý do, cũng không thể nói với mẹ là cô đã "âm thầm lăn lộn" với hàng xóm của họ trong phòng y tế của trường cả một buổi chiều, còn bị xuất tinh đầy bụng, sau đó lại bị kéo đến "phòng tối" hôn sâu, vậy nên mới về trễ được!

“Mẹ, con đi tắm trước!” Ngải Diệc mang dép đi trong nhà, không dám nhìn vào phòng bếp, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng tắm rửa, qυầи ɭóŧ giữa hai chân đã ướt nhem, nếu không giặt sạch sẽ bị phát hiện!

“Ôi, đứa nhỏ này, làm gì mà gấp gáp như vậy!” Mẹ Ngải đặt canh lên bàn, ngoài cửa lại có tiếng mở cửa, lần này là ba Ngải trở về.

“Vợ ơi, anh đã về rồi!” Ba Ngải thay giày rồi bước vào, ôm hôn mẹ Ngải một cái.

"Anh làm gì vậy! Đã là vợ chồng già rồi! Khả Khả còn ở đây đó!" Tuy nói là một cặp vợ chồng già nhưng tình cảm vợ chồng họ lại rất tốt!

"Anh vừa trở về đã thấy đèn nhà họ Hình bên cạnh bật sáng, không thì rủ ŧıểυ Hình sang đây ăn cơm cùng?" Ba Ngải nghĩ thầm, quan hệ giữa hai nhà trước đây rất tốt, khi còn nhỏ con gái nhà mình còn bám lấy con trai nhà người ta rất chặt. Nhiều năm trôi qua, khó khăn lắm hai nhà mới đoàn tụ, nhưng lần này chỉ có đứa trẻ nhà họ Hình quay lại một mình đi học, không biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì.

"Vậy cũng được. Hôm nay em nấu rất nhiều cà ri cánh gà, còn nấu canh nữa, anh đi gọi đi!" Mẹ Ngải đẩy đẩy ba Ngải.

“Được!” Ba Ngải cười cười, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Ngải Diệc Khả vặn nước trong phòng tắm ở mức lớn nhất, xối vòi hoa sen vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong người rất lâu, cuối cùng cũng xử lí sạch sẽ, mặt cô đã bị hơi nước hun đến đỏ bừng!

Hừ! Lần sau còn dám bắn vào bên trong, mình sẽ băm cậu ta ra! Ngải Diệc Khả phẫn nộ nghĩ.

Nhưng khi cô ra khỏi phòng, người mà cô muốn băm vằm lại đang ngồi trên bàn ăn trong nhà cô cười mỉm chi, ba Ngải ở bên cạnh thấy con gái đi ra thì ra hiệu cô mau ngồi xuống ăn cơm, ba người họ vẫn chưa động đũa, đang chờ cô đấy.

“Sao cậu lại ở nhà tôi?” Ngải Diệc Khả buột miệng hỏi.

“Khả Khả!” Mẹ Ngải nhíu mày, kéo tay Ngải Diệc Khả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mà vị trí đối diện chính là Hình Nhất đang cười như vô hại.

"Cháu xin lỗi cô chú, tối nay đã làm phiền hai người rồi! Hôm nay cháu về muộn, chưa kịp làm bữa tối!" Hình Nhất làm như không nhìn thấy đôi mắt sắp phun lửa của Ngải Diệc Khả, quay đầu về phía ba mẹ Ngải nói chuyện.

"Ôi chao, không sao đâu ~ Chúng ta đều là hàng xóm cũ, đừng khách sáo như vậy! Bây giờ cháu sống một mình, sau này cháu muốn thì có thể đến ăn cơm bất cứ lúc nào, cô chào đón cháu!" Mẹ Ngải mỉm cười, lại múc thêm một thìa cánh gà và khoai tây vào đĩa của Hình Nhất.

“Đúng vậy đúng vậy, không cần khách sáo, cháu đến lúc nào cũng được!” Ba Ngải ở bên cạnh cũng phụ họa, nhất thời khung cảnh vui vẻ hẳn lên, đương nhiên, ngoại trừ Ngải Diệc Khả ở một bên.

“Hừ!” Ngải Diệc Khả dùng sức chọc chọc khoai tây trên đĩa! Nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Hình Nhất đối diện, như thể cô xem khoai tây là anh, trút giận lên nó.

"Khả Khả cũng ăn đi!" Ba Ngải nhìn con gái, ngầm biết đứa nhỏ này lại phát cáu rồi! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khi phát cáu sẽ bắt đầu liên tục làm mấy động tác nhỏ như vậy, một hồi chọc khoai tây, một hồi lại chọc cánh gà.

Ôi, có gì đó không ổn, sao lần này lại tức đến đỏ mặt rồi?

Ba Ngải có chút lo lắng, sợ là cô sinh bệnh.

"Khả Khả, con sao vậy? Mặt đỏ thế này?" Ba Ngải nói xong thì muốn đứng dậy.

"Ba! Ba! Con không, không sao đâu! Ba ăn đi! Con, con, a~ ưm, có hơi nóng! Con vừa mới tắm xong!" Ngải Diệc Khả cúi đầu, gần như vùi mặt vào trong đĩa, ngón tay cô nắm chặt chiếc đũa, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ngón tay đã nắm chặt đến mức trắng bệch!

“Con thực sự không sao chứ?” Mẹ Ngải ở khá gần cô, cũng nhận thấy có gì đó không ổn.

Hình Nhất ở một bên lại mỉm cười, nhưng không nói gì.

"Không, con thực sự không sao cả! Ba mẹ! Con no rồi, mọi người ăn từ từ thôi!" Ngải Diệc Khả chợt đặt đũa xuống "cạch" một cái, đứng dậy, không quay đầu lại chạy về phía phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng.

“Ơ, đứa nhỏ này, sao lại vội vàng hấp tấp thế kia!” Mẹ Ngải giật mình.

“Haha, không sao không sao, con nó còn nhỏ mà~” Ba Ngải cười, sau đó quay sang Hình Nhất nói, “ŧıểυ Hình, cháu ăn nhiều lên nha.”

Hình Nhất bình tĩnh thu chân từ chiếc ghế đối diện về, "Dạ, cà ri cô làm rất ngon!"

 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc