tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống đùi Ngải Diệc Khả, khi gió đêm thổi qua khiến nơi không mặc qυầи ɭóŧ giữa hai chân của cô có chút mát lạnh, cô hơi rụt người lại, mặt đỏ lên, trốn tránh camera ở hành lang, chưa kịp đi vào toilet cô đã lấy khăn giấy ướt từ chiếc cặp sách trong góc ra, vói vào giữa hai chân lau sạch chất lỏng hơi khó chịu kia. Nhưng thứ chất lỏng phiền phức đó cứ chảy ra không ngừng, giống như không thể lau sạch được.
Ngải Diệc Khả nhíu mày, tựa như bó tay với chính mình, cô dứt khoát ngừng lau, hung hăng ném khăn giấy ướt trong tay vào một góc, không quan tâm ngày mai nó có bị người ta nhìn thấy hay không.
Đúng lúc hôm nay là thứ hai, nhà trường quy định mặc lễ phục chào cờ vào mỗi thứ hai hàng tuần. Thân dưới của lễ phục là chân váy dài, thân trên là áo sơ mi mỏng. Giờ đây, chiếc áo sơ mi của cô đã trở nên nhàu nát, cúc áo trên viền không biết đã rơi ra từ lúc nào, khi gió thổi qua có thể nhìn thấy chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ của cô như ẩn như hiện dưới lớp áo, cả vòng eo thon thả cũng lờ mờ lộ ra, có chút hấp dẫn. Mà chân váy dưới người cô cũng không khá hơn là bao, bởi vì động tác nào đó lúc trước khiến chân váy cuộn lên trên, bây giờ thả xuống, những nếp nhăn vẫn chưa bằng phẳng, gấu áo còn hơi nhếch lên, khiến chiếc váy vốn không dài nay lại càng ngắn hơn.
Ngải Diệc Khả cắn môi, nhớ tới vừa rồi trong phòng y tế của trường, người nào đó còn chưa kịp cởi đồng phục của cô đã như một tên quỷ háo sắc, đè cô lên giường trong phòng y tế, làm đi làm lại. Từ tiết học thể dục buổi chiều cho đến tận lúc này, khi mọi người trong trường đã ra về hết, anh mới buông tha cô. Lại còn xấu xa cầm qυầи ɭóŧ của cô đi, khiến cô rơi vào tình trạng như thế này, nghĩ đến đủ loại chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập vừa rồi, cô cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu tăng tốc, đâu đó giữa hai chân lại bắt đầu có chút xôn xao mơ hồ.
"Sao cậu vẫn chưa đi? Còn muốn làm thêm lần nữa hử?" Ngay lúc Ngải Diệc Khả hơi mất tập trung, một luồng hơi nóng đột ngột ập vào tai cô, Ngải Diệc Khả quay người lại theo phản xạ, trán hai người suýt chút nữa đụng vào nhau, cũng may động tác của người nào đó nhanh nhẹn, anh đã lùi về sau một bước.
Hình Nhất mỉm cười nhìn Ngải Diệc Khả đang căm tức nhìn mình, không hiểu sao anh lại sấn người tới muốn hôn cô, giống như không bao giờ hôn đủ. Rõ ràng vừa rồi anh mới cắn liếʍ đôi môi đỏ tươi mềm mại kia, chiếc lưỡi nhỏ ướt át dính mật ngọt bên trong đôi môi đỏ mọng kia cũng khiến anh mê đắm. Chỉ là đôi môi xinh đẹp như vậy mấp máy, lời nói thốt ra từ đó lại hoàn toàn khiến anh nhíu mày.
“Đừng có nằm mơ!” Thậm chí Ngải Diệc Khả không thèm nhìn anh, rõ ràng buổi chiều cô đang học thể dục rất an ổn, bị một tin nhắn của anh gọi đến phòng y tế, cô bắt đầu phải vận động trên giường vài giờ liền. Chỉ có thể trách lúc đầu cô không chống cự, sau đó lại sa vào, còn không biết xấu hổ quấn hai chân quanh eo anh, ôm lấy cổ anh rêи ɾỉ.
"Cậu như vậy không tốt chút nào. Trưa nay lúc sung sướиɠ cậu không có nói thế này." Giống như cố ý trêu chọc cô, Hình Nhất không có ý định buông tha cô gái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo trước mặt mình, anh nhất định phải chọc cô tức đỏ mặt mới vừa lòng.
“Cậu!” Ngải Diệc Khả á khẩu, cô biết anh nói đều là thật, nhất thời không nói nên lời phản bác, cô lắc lắc chiếc ba lô tùy tiện khoác trên vai, đẩy tên khiến người ta tức giận trước mặt ra rồi rời đi.
"Này." Một tay Hình Nhất nắm lấy ba lô sau lưng Ngải Diệc Khả, "Cậu không cần qυầи ɭóŧ à? Thực sự muốn ngồi như vậy trên xe về nhà? Lỡ như bị ông chú biến thái trên xe nhìn thấy đùi cậu dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông thì sao? Cậu nghĩ ông ta có làm cậu trên xe không!" Hình Nhất nửa thật nửa giả, cười như không cười thì thầm bên tai Ngải Diệc Khả, thỉnh thoảng còn thổi hơi vào tai cô.
Ngải Diệc Khả đột ngột quay người lại, "Cậu còn dám nói! Là ai đã cưỡng ép lấy qυầи ɭóŧ của tôi! Cũng là ai đã tính kỳ an toàn của tôi rồi nhất quyết phải bắn vào trong!" Nói xong, khuôn mặt Ngải Diệc Khả nhịn không được bắt đầu nóng lên, từ chiều đến giờ người này đã đè cô làm tận ba lần! Một lần nằm, hai lần đứng, lần nào cũng đều bắn vào trong, còn bắn nhiều như vậy, giống như quỷ háo sắc, vừa nói những lời dâm dật, vừa bắn đầy bên trong cô, lại còn lấy đi qυầи ɭóŧ của cô, hại cô vừa ra khỏi phòng y tế không lâu thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy ra, cô hoàn toàn không kẹp lại được!
Thái độ Hình Nhất không biết hối cải, anh cong khóe miệng cười cười: "Vậy tôi đưa cậu về nhà?"
“Ai cần cậu đưa!” Ngải Diệc Khả không muốn nhìn thấy khuôn mặt của tên đáng ghét trước mặt này nữa, nói rồi đi về phía trước.
Lần này Hình Nhất không giữ cô lại mà đi bên cạnh cô, cùng nhau bước đi.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Ngải Diệc Khả quay đầu nhìn hầm hầm.
"Haha~" Hình Nhất choàng tay lên vai Ngải Diệc Khả, "Cậu quên à? Chúng ta là hàng xóm, cùng đường nha!"
Chết tiệt! Sao cô lại quên mất, tên đang cười đến mức vô sỉ trước mặt đã chuyển về khu nhà tập thể từ một tuần trước, hai người họ hiện là hàng xóm của nhau.
Nếu phải nói về "nghiệt duyên" với tên Hình Nhất này, Ngải Diệc Khả cho rằng phải bắt nguồn từ thời cô còn nhỏ vô tri.
Cha mẹ Ngải Diệc Khả đều là giáo viên, cả hai dạy cùng một trường, họ gặp gỡ ở trường rồi yêu nhau, sau khi kết hôn thì chuyển đến khu nhà tập thể dành cho giáo viên và công nhân viên chức do trường cung cấp. Vào thời điểm đó, vẫn chưa có nhiều người sống trong khu nhà này, gia đình Ngải Diệc Khả thuộc nhóm đến sớm nhất, tuy nhiên, một năm sau, các giáo viên khác lần lượt chuyển đến cùng gia đình mình, mà gia đình Hình Nhất là một trong những nhóm "lần lượt đến sau" này.
Khi còn nhỏ, Ngải Diệc Khả vẫn là một đứa trẻ ngoan, tóc dài ngang vai, mái bằng, đôi mắt hơi híp lại khi cười, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất dễ thương. Và những năm đó trong ấn tượng của Ngải Diệc Khả, Hình Nhất về căn bản vẫn xem là một "người tốt". Ít nhất là trong ấn tượng mà Ngải Diệc Khả còn nhớ được, Hình Nhất đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả ba mẹ cô, anh ngoan ngoãn nghe lời, cô muốn gì anh cũng cho. Vì vậy suốt một thời gian dài, thậm chí Ngải Diệc Khả còn cảm thấy Hình Nhất là ánh trăng sáng thời thơ ấu của mình.
Nhưng mà… cái gì cũng có ‘nhưng’, gia đình Hình Nhất sống trong khu tập thể chưa đầy một năm đã chuyển đi, căn nhà đó bỏ trống đã lâu, sau đó cũng không có ai ở. Trong những năm Hình Nhất chuyển đi, mỗi lần Ngải Diệc Khả nhìn thấy căn nhà trống trải đó đều có chút thảng thốt, trong lòng có thứ gì đó muốn phá kén mà ra, cô không giải thích được cũng không thể hiểu được, nhưng mỗi khi nghĩ đến Hình Nhất, cô luôn có cảm giác chua xót trong lòng. Chỉ là cô còn chưa kịp suy nghĩ về nó thì đã trưởng thành một cách tỉnh tỉnh mê mê như vậy.
Cho đến một ngày, Hình Nhất lại xuất hiện trước mặt cô, cô có chút vui mừng nhưng cũng hơi bối rối, giống như "bảo bối" đã mất của mình quay trở lại, nhưng nhất thời cô không biết nên đối xử với "bảo bối" của mình như thế nào, cô vẫn luôn thấy mất tự nhiên, vừa muốn lại gần lại vừa không muốn, còn rời xa thì cô lại không cam lòng.
Chỉ là, từ khi nào mà cô và Hình Nhất lại trở thành loại quan hệ này, một loại quan hệ vừa thân mật, vừa nguy hiểm, lại xa cách.
Hình Nhất hiện tại hoàn toàn khác với Hình Nhất trong ký ức của cô.
Ngải Diệc Khả có chút buồn rầu ngẫm nghĩ.
“Này, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hình Nhất nhìn Ngải Diệc Khả đang ngẩn ngơ bước đi, anh xoay người chặn trước mặt cô, sợ cô tiến lên một bước sẽ đạp phải vũng nước.
“Hả?” Ngải Diệc Khả có chút sững sờ, hiển nhiên còn chưa thoát ra khỏi hồi ức, nhìn Hình Nhất trước mắt, bộ dáng rõ ràng trùng lặp với hình ảnh trong ký ức cô, nhưng mỗi một cử động, sao lại cứ như một người khác hoàn toàn so với anh lúc nhỏ? "Cậu…" Ngải Diệc Khả há miệng, muốn hỏi gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Hửm?” Hình Nhất hơi cúi người, nghiêng mặt về phía Ngải Diệc Khả, như thể anh muốn nghe xem cô muốn hỏi gì.
Ngải Diệc Khả bị hành động đột ngột tới gần của anh làm hết hồn, chớp chớp mắt, "Cậu đột nhiên tới gần làm gì!"
Hình Nhất cười cười, đưa tay nhéo nhéo gò má mà anh đã muốn vân vê từ lâu, mềm mại trơn trượt, cảm giác đúng như trong tưởng tượng, “Tôi muốn nghe xem cậu định nói cái gì, dù sao cậu đã la cả buổi chiều, giọng cũng khàn rồi, không phải sao?”
Người này! Đúng là không thể có câu nói dễ nghe nào thốt ra từ miệng anh!
“Hừ!” Ngải Diệc Khả mặc kệ anh, cũng không muốn hỏi thêm vấn đề nào, cô hất bàn tay còn đang nhéo mặt mình ra, đi về phía trước.
"Này, đừng tức giận mà! Tìm một chỗ để cậu mặc qυầи ɭóŧ nha?" Hình Nhất giữ chặt tay Ngải Diệc Khả, lúc này anh mới phát hiện tay cô hơi lạnh.
Sắp bước vào mùa thu, ban đêm khí trời mát lạnh.
Hình Nhất nhíu nhíu mày, “Đi!”
"Đi, đi đâu! Tôi phải về nhà!" Ngải Diệc Khả bị Hình Nhất kéo đi, không mặc qυầи ɭóŧ khiến cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, cô không dám đi quá nhanh. Nhưng bước chân của Hình Nhất quá dài, bị anh kéo đi, cô chỉ có thể chạy chậm để theo kịp anh.
"Tôi nói, tìm một nơi để mặc qυầи ɭóŧ!" Hình Nhất không quay đầu lại đáp.