Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 54: Không đúng

Trước Sau

break

Con người đi bộ bằng hai chân, gà cũng đi bằng hai chân, nhưng tư thế đi bộ thì lại hoàn toàn khác nhau!

Nhìn con gà trống đi bộ như một con người và vẫn đang đi trên con đường tối tăm đó, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng thêm!

Đồng thời tôi có hơi chút hối hận vì đã không mặc thêm một chiếc áo khoác, bởi vì bây giờ tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể của tôi đều trở nên lạnh lẽo!

Nhưng nghĩ đến dì, tôi cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, rồi tiếp tục làm theo các bước trên tờ giấy, ném từng viên gạo lên tờ giấy đang cháy.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cuối cùng con gà trống cũng đã đi vào bóng tối.

Tôi cắt vào ngón tay của tôi, bôi máu lên tiền giấy, sau đó đào một cái hố trong vòng tròn và chôn tiền giấy vào hố.

Tiếp đến tôi ném tất cả hương và nến vào lửa, xem chúng được đốt cháy.

Cuối cùng, tôi dùng tiền giấy để lót đường và đạp lên số tiền giấy đó để trở lại vào trong xe.

Sau khi làm xong hết tất cả những điều này, tôi liền lái xe rời khỏi nơi đây.

Tôi tìm một chỗ đậu xe trên đường, rồi dừng xe lại.

Một lát sau, cũng có một chiếc xe dừng lại ở phía sau tôi, đèn xe chiếu vào trong xe của tôi, tôi nhăn nhó nhìn vào chiếc xe thiếu đạo đức này từ gương chiếu hậu.

Nhưng đáng sợ hơn chính là tôi phát hiện ra trên mặt của mình không có một chút huyết sắc nào cả, liếc mắt qua một cái thì trông không hề giống người, giống quỷ!

Tôi lấy tờ giấy ra, nhìn kỹ lại một lần nữa, tôi chắc chắn rằng trên đó không có viết đến việc tôi sẽ biến thành bộ dạng quỷ quái này cơ mà!

Căn cứ như trên mặt tờ giấy viết, sau khi tôi lái xe đi, thì chỉ cần chờ cho đến khi bình minh là được.

Sau khi bình minh, số mệnh của tôi sẽ được đổi lại mà.

Vốn là tôi muốn sau khi làm xong thì sẽ đi chở khách, tốt xấu gì cũng phải giả bộ một chút.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Thế nhưng hiện tại tôi biến thành bộ dáng quỷ quái này, tôi mà đi chở khách, thì đảm bảo không ai dám ngồi, nói không chừng còn muốn khiếu nại vì tôi đã hù dọa bọn họ.

Xem ra hôm nay chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày thôi, tôi nằm trên vô lăng ngẩn người ra, rồi vô tình ngủ thiếp đi.

Tôi đã có một giấc mơ khác, một giấc mơ vô cùng khủng khiếp.

Trong giấc mơ đó, tôi đi bộ một mình trên con đường tối tăm.

Trên đường không có ai cả, trừ cái này ra thì, vẫn còn có một âm thanh đang gọi tôi.

Không biết là tôi đã đi bao lâu, nhưng đột nhiên lại một chiếc xe màu đỏ thẫm đâm vào tôi và sau đó tôi liền thức dậy.

Sau khi chắc chắn được rằng tôi không có thực sự bị xe tông, thì tôi không muốn nghĩ về giấc mơ đó nữa, nhưng tôi lại nhìn vào bản thân mình thông qua gương chiếu hậu.

Cũng may, sau khi ngủ một giấc, tôi đã khôi phục lại sắc mặt bình thường, không còn là bộ dạng không có huyết sắc như một con quỷ kia nữa.

Điều này làm cho trong lòng tôi bớt căng thẳng hơn, tôi nhìn vào đồng hồ trên xe buýt, năm giờ rưỡi.

Vừa hay, hiện tại trở về công ty, chờ Bạch Tình cùng ăn điểm tâm.

Tiếp tục, tôi chờ cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, thông báo rằng dì tôi đã được tìm thấy và dì ấy không có xảy ra chuyện gì hết.

Nghĩ về điều này, toàn bộ cơ thể của tôi cũng trở nên thoải mái.

Sau khi lái xe trở lại công ty, tôi đi vào tầng ba như ngày thường để nhận trợ cấp.

Người phát tiền vẫn là người thay ca chú Trương kia, anh ta ghi chép một khoản trong sổ, nói.

"Rạng sáng có một khách hàng cũ đã khiếu nại, anh ta đợi nửa tiếng đồng hồ ở trên tuyến đường của cậu, thế mà vẫn không đợi được xe của cậu."

"Có thể anh ta đã bị mù rồi, tôi chạy xe cả ngày cơ mà." Tôi thuận miệng vung nồi úp lên đầu của người khác.

Người thay ca không tiếp lời, ngẩng đầu gửi tiền cho tôi.

Lúc anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi không chắc chắn được là anh ta có bị lừa hay không, hay là chú Trương đã có nói gì đó với anh ta, cho nên anh ta mới không vạch trần lời nói dối của tôi.

Tuy nhiên vạch trần ra thì cũng vô dụng mà thôi, là chính bọn họ đã cầu xin tôi đến làm việc mà, cũng không phải do chính mình sống chết muốn làm việc ở đây.

Tôi cầm tiền đi ra ngoài, ngồi ở trên xe chờ Bạch Tình trở về.

Không biết tại sao, nhưng khi tôi ngồi xuống thì lại cảm thấy có một chút mệt mỏi, vô cùng buồn ngủ.

Nhưng rõ ràng tôi đã ngủ rồi mà, buồn ngủ sớm vậy sao?

Ngáp một cái, tôi đang suy nghĩ là có nên nhắm mắt lại một lát hay không, thì Bạch Tình đã trở về từ bên ngoài.

Cô ấy đã trở lại, tôi cũng không thể ngủ được nữa.

Tôi xuống xe chào hỏi Bạch Tình và tôi phát hiện ra hình như vẻ mặt của Bạch Tình cũng có chút kỳ lạ.

"Chờ tôi một chút." Bạch Tình nói xong thì liền chạy đến tầng ba, nhưng rất nhanh chóng là đã đi ra rồi. 

Cô ấy đến xe của tôi một lần nữa, lấy một tấm gương và hỏi tôi.

"Bạch Kim Sinh, sao sau một đêm anh lại biến thành như vậy?"

"Như vậy?" Trong lòng tôi hồi hộp, hỏi.

Bạch Tình đưa cho tôi tấm gương tròn trong tay, nhíu mày, nói: "Thoạt nhìn thì anh giống như là đã trải qua một trận bệnh nặng."

Tôi nhận lấy gương để xem bản thân mình ra sao, bản thân của mình trong gương làm cho tôi giật mình!

Căn bản là trên mặt không hề có huyết sắc, nhìn qua trông rất gầy yếu, ánh mắt cũng không có hồn.

Tuy rằng không kinh khủng như quỷ lúc rạng sáng đó, nhưng cũng rất khác biệt với hình dạng lúc trước của tôi!

Có gì đó không ổn, khi tôi quay lại và nhìn vào gương, thì tất cả mọi thứ đều là bình thường cơ mà!

Nếu như trong gương tôi đã như vậy rồi, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không trở lại được nữa. 

"Bạch Kim Sinh, có phải anh bị bệnh hay không thế, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?" Vẻ mặt của Bạch Tình đầy lo lắng.

"Không có việc gì đâu." Tôi lắc đầu, trả lại gương cho cô ấy, nói: "Bệnh cũ, thức khuya lâu quá thì sẽ thành như vậy thôi, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút là được rồi."

"Vậy anh mau trở về nghỉ ngơi đi." Bạch Tình thúc giục tôi trở về.

"Ừm." Tôi gật đầu.

Cô ấy đưa tôi ra khỏi công ty, cô ấy cũng đã giúp tôi gọi một chiếc xe hơi, còn trả tiền thay nữa.

Vốn là tôi đã cố gắng để ngăn cản cô ấy trả tiền, nhưng tôi không còn chút sức mạnh nào trên người cả, cực kì mệt mỏi!

"Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, có cần gì giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Bạch Tình dặn dò tôi.

"Ừm." Tôi mỉm cười và gật đầu.

Sau đó, người lái xe đưa tôi về nhà, tôi tự leo lên tòa nhà một mình.

Bình thường tôi đi lên thì tầm trên dưới hai phút, nhưng hôm nay đi lên có thể được so với leo núi!

Tôi đã rất vất vả thì mới có thể về được đến nhà, tôi thở hồng hộc nằm xuống ghế sofa, như vậy tôi mới cảm thấy mình được cứu rồi!

Không đúng, thật sự vô cùng bất thường!

Sau khi cải mệnh, không phải chắc hẳn là tôi sẽ thoát khỏi cô mệnh, toàn bộ đều đi theo hướng tốt sao?

Bây giờ tôi mới đi bộ được một vài bước thôi là đã muốn sống muốn chết rồi, cái đó là hướng đi tốt sao?!

Đây có phải là bước đi sai lầm của tôi không vậy?!

Tôi cẩn thận nhớ lại các bước tôi làm vào ngày hôm qua và đối chiếu với các bước trên tờ giấy, thì tôi chắc chắn rằng là mỗi bước của tôi đều đã được thực hiện đúng rồi mà.

Trong khi tôi đang có hàng trăm suy nghĩ không thể giải thích được, thì bỗng dưng điện thoại di động của tôi đổ chuông.

Tôi cố sức lấy điện thoại di động ra, nhận, âm thanh của Nghiêm Tu từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Gọi điện thoại cho tôi à, xảy ra chuyện gì gấp hay sao?"

Giờ khắc này tôi lại cảm thấy âm thanh của Nghiêm Tu vô cùng ân cần, thế nhưng âm thanh của anh ấy nghe có vẻ cũng rất mệt mỏi.

Mệt mỏi cũng không còn cách nào khác nữa rồi, tôi cần Nghiêm Tu ngay bây giờ.

"Đã xảy ra chuyện rồi!"

Tôi nói hết một lần từ lời của thầy bói nói, đến mấy bước cải mệnh, vật liệu cải mệnh, cùng với sự biến hóa phát sinh sau khi tôi cải mệnh nữa.

Nói xong, tôi cẩn thận hồi tưởng lại lần nữa, để chắc chắn mình không có nói sót gì cả.

"Trời ơi." Nghiêm Tu thở dài: "Anh ngu ngốc thật đấy, lời người lạ nói cũng tin."

"Vốn là tôi đang muốn mắng anh đấy, nhưng mà tôi đã quá mệt mỏi rồi, mắng cũng không nổi."

"Anh gửi địa chỉ của nhà anh cho tôi, bây giờ tôi chạy về ngay."

"Trước khi tôi trở về, anh tuyệt đối đừng có mà đi ra ngoài, chỉ cần ở yên tại nhà thôi."

"Tốt nhất là ở trong bóng tối, không nên nhìn thấy ánh sáng."

"Còn nữa, tháo bùa hộ thân mà tôi đưa cho anh xuống, đặt ở nơi có thể tiện tay lấy là được."

"Biết rồi." Tôi yếu ớt trả lời.

Sau đó Nghiêm Tu cúp điện thoại di động.

Tôi liền làm theo lời Nghiêm Tu nói, tháo hai cái bùa hộ thân này xuống, sau đó vào phòng ngủ kéo rèm cửa sổ qua để che bớt ánh sáng.



 

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc