Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 55: Bỏ mạng

Trước Sau

break

 

Tôi trốn trong chỗ tối, lấy tấm bùa hộ thân đặt trên tủ đầu giường. Điều này khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

Nhưng trong lòng có cảm giác kỳ lạ. Nghe giọng điệu của Nghiêm Tu thì tôi nhất định là đã bị lừa rồi.

Nhưng tại sao ông thầy bói đó lại lừa tôi. Tôi đâu có thù oán gì với ông ta đâu.

Nếu sớm biết sẽ bị ông ta lừa, tôi đúng ra nên đòi lại 10.000 nhân dân tệ.

Tôi rất hối hận vì lúc đó tôi đã không đòi tiền ông ta. Tôi không nên mềm lòng như vậy.

Sau khi chửi ông thầy bói một hồi, tôi cảm thấy mệt mỏi.

Dù gì tôi cũng đã nằm trên giường rồi nên cần phải đi ngủ.

Vừa nghĩ ngợi một chút thì cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngủ lúc nào không hay.

Tôi nằm mơ thấy mình trôi theo dòng nước, không biết sẽ đi đâu.

Tôi mở mắt bừng tỉnh dậy, thấy căn phòng tối đen như mực nên cố gắng bật đèn.

Đã chín giờ rồi, tôi gọi điện thoại đến công ty để xin nghỉ phép.

Với tình trạng của tôi hiện giờ, ngày mai đi làm tôi đã có thể nộp đơn yêu cầu bồi thường với điều khoản bảo hiểm khổng lồ mà chú Trương đã mua cho tôi.

Người thay thế chú Trương rất vui vẻ đồng ý, chắc là vì chú ấy thấy bộ dạng hồi sáng của tôi như người sắp chết.

Tôi xin phép xong, cố gắng ăn chút gì đó. Tôi đi ra phòng khách nằm trên ghế sô pha đợi Nghiêm Tu đến.

Gần bốn giờ sáng, tôi nghe có tiếng gõ cửa và đi ra mở.

Nghiêm Tu đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm, dưới mí mắt có hai quầng thâm, lưng đeo một cái ba lô lớn.

Khi thấy Nghiêm Tu, tôi thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngã vào người anh ấy.

Trong lúc đợi anh ấy, tôi thật sự buồn ngủ và mệt mỏi nên khi vừa mới mở cửa, tôi đã kiệt sức hoàn toàn.

Nghiêm Tu đỡ lấy tôi, đi vào và đóng cửa lại.

Anh ấy đặt tôi lên ghế sô pha rồi lấy từ trong ba lô ra một đống đồ.

Lúc này, tôi không còn chút sức lực nào để xem Nghiêm Tu đang làm gì, chỉ biết nhắm mắt nghỉ ngơi.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Điều duy nhất tôi muốn làm lúc này là đi ngủ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy trên mặt lành lạnh và ngứa ran.

Cảm giác này hơi giống như thoa dầu gió lên mặt. Mùa hè mà làm như thế thì rất thoải mái.

Sau đó tôi ngửi thấy mùi máu, cảm thấy như ngón tay mình đang bị cắt.

Nói tóm lại, đó là một loạt các hành động kỳ lạ. Cuối cùng, tôi đã uống một bát nước gì đó trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Nếu tôi không nhầm thì trong bát là những lá bùa màu vàng đã bị đốt. 

Sau khi tôi uống xong, Nghiêm Tu nói: "Anh đi ngủ đi, chờ nước bùa phát huy tác dụng."

"Tôi mệt quá, cũng phải đi ngủ một lát, trong xe ồn ào không ngủ được."

“Ừ.” Tôi miễn cưỡng đáp.

Sau đó hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ. Đang mê man ngủ thì tôi nhận được điện thoại của Bạch Tình.

Cô ấy hỏi tôi có ổn không và có cần cô đưa đến bệnh viện không.

Tôi nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là được.

Sau khi trò chuyện một lúc, Bạch Tình chắc chắn rằng tôi vẫn ổn thì mới cúp điện thoại.

Lúc nói chuyện điện thoại với Bạch Tình, tôi cảm thấy tinh thần và thể chất của mình đã tốt trở lại.

Nhưng tôi vẫn còn buồn ngủ nên lại ngủ thiếp đi.

Một lát sau, Nghiêm Tu đánh thức tôi dậy.

“Anh cảm thấy thế nào?” Nghiêm Tu trên mặt còn có chút mệt mỏi.

Tôi nói: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi, đã bớt buồn ngủ và bớt mệt.” 

Nghiêm Tu nghe vậy nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Một lúc sau, Nghiêm Tu nắm lấy tay tôi và bắt mạch.

Anh ấy bắt mạch rất tốt, thoạt nhìn rất giống các lang y ngày xưa.

Bắt mạch xong, Nghiêm Tu sắc mặt trầm xuống nói: "Tôi không có nói dối, tình trạng của anh còn tệ hơn tôi tưởng tượng."

“Thế nghĩa là sao?” Tôi vẫn không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nghiêm Tu đánh nhẹ vào đầu tôi, nói: "Anh đã làm rất tốt."

"Những thứ ông thầy bói đưa cho anh hoàn toàn không phải để thay đổi vận mệnh của anh mà nó sẽ giết chết anh."

"Anh đã trao sinh mạng của mình cho con gà trống và con gà trống đó tượng trưng cho anh."

“Sau đó anh nằm mơ thấy mình bị xe đâm, tức là con gà trống đã chết.”

“Nó chết rồi thì anh cũng sẽ chết. Nếu không phải nhờ bùa hộ thân của tôi cứu, hôm qua anh đã chết rồi.”

Khi nghe đến từ chết, tôi choáng váng nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sự việc đã xảy ra và giờ phải giải quyết, không được hối hận nữa.

“Nghiêm Tu, cứu tôi với!” Hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào Nghiêm Tu.

Nghiêm Tu lại đánh vào đầu tôi và yêu cầu tôi đưa anh ấy đến nơi tôi gặp chuyện.

Cơ thể tôi đã có sức lại. Tôi lập tức đứng dậy, đi xuống lầu và bắt taxi dẫn Nghiêm Tu đến nơi đó.

Chỉ mới qua một ngày đêm nhưng trên mặt đất chỉ còn tro và sáp nến.

Điều kỳ lạ là tiền giấy và gạo đều hết sạch.

Nghiêm Tu yêu cầu tôi xác định nơi chôn tiền giấy bị vấy máu và tôi tìm thấy vị trí đó theo trí nhớ của mình.

Sau đó, Nghiêm Tu cẩn thận đào đất lên, đống tiền giấy lộ ra.

Tiền giấy vẫn còn ở đó nhưng kỳ lạ là nó không chỉ có một tờ mà thành một xấp.

Chúng được xếp ngay ngắn trong hố, trông rất kỳ quái.

“Hãy nhớ kỹ, tiền giấy được chôn trong hố chính là tiền sinh mệnh.” Nghiêm Tu đào xấp tiền giấy lên và nói với tôi.

“Nhưng tôi chỉ chôn một tờ thôi.” Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Một tờ là đủ rồi.” Nghiêm Tu cầm tờ tiền đứng lên nói: “Một tờ tiền hay một trăm tờ tiền cũng không có gì khác nhau.”

Nói xong, anh ấy bỏ tiền giấy vào ba lô rồi lấy la bàn trong ba lô ra.

Sau đó, anh ấy lại cắt ngón tay của tôi và bôi máu của tôi lên la bàn.

Hành động này giống lúc tìm mộ của Trương Linh và thím Trương ở Lý Gia Trang.

Sau khi băng bó vết thương, tôi và Nghiêm Tu đi theo hướng chiếc la bàn chỉ.

Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy một con gà trống đã chết còn chưa nhắm mắt.

Không ngạc nhiên khi đây là con gà trống mà tôi đã từng dùng.

Vì nó có ba chiếc lông màu đỏ rực ở đuôi nên rất dễ nhận biết.

Nhìn thấy con gà trống đã chết, Nghiêm Tu lau vết máu trên la bàn, đặt nó vào ba lô và nói: "Chúng ta sẽ quay lại vào buổi tối."

"Ừ." Tôi đáp.

Trên đường trở về, tôi lo cho mạng sống của mình nên hỏi Nghiêm Tu rằng anh ấy định cứu tôi như thế nào.

Nghiêm Tu cũng không giấu giếm nói:

"Anh đã cho đi sinh mạng của mình, giờ anh phải lấy lại nó."

"Nếu không lấy lại được, tôi chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn để giúp anh tiếp tục sống."

Thà không nghe còn hơn, dùng thủ đoạn nghe ghê quá.

Tâm trạng tôi còn đang rối bời thì Nghiêm Tu lại hỏi:

"Còn dì của anh thì sao?"

“Tình hình không ổn.” Tôi lắc đầu kể lại tình hình.

Dì tôi để lại chiếc ba lô và bọn họ đang lục soát những ngọn núi.

“Chiếc chìa khóa vàng đây?” Nghiêm Tu hỏi: “Anh có thể cho tôi xem chiếc chìa khóa vàng kia được không?”

“Không thành vấn đề.” Tôi vui vẻ đồng ý.

Về đến nhà, tôi lấy chiếc chìa khóa vàng trong tủ ra đưa cho Nghiêm Tu.

Sau khi cầm lấy chiếc chìa khóa vàng, Nghiêm Tu nhìn nó trong nửa giờ.

Thật là kỳ lạ khi anh ấy nhìn nó đến nửa canh giờ. Chẳng lẽ chiếc chìa khóa vàng có bí mật gì mà tôi chưa nhìn ra?

“Thứ này lấy ra từ trong mộ.” Nghiêm Tu đột nhiên nói.















 

 

 

 

 

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc