Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 53: Bắt đầu đổi mệnh

Trước Sau

break

Tôi mở mắt ra và ngồi dậy!

Trời đã hoàn toàn tối đen, căn phòng giờ chỉ còn một màu đen bao phủ, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy được ánh đèn phía xa xa.

"Là giấc mơ à..." Tôi lau mồ hôi trên đầu, lẩm bẩm một mình.

Người xưa vẫn hay nói, trong lòng có chuyện, thì ngủ cũng không yên. 

Bình thường tôi rất ít khi nằm mơ, trừ lúc bị quỷ quấn lấy, này lại là trường hợp ngoại lệ rồi.

Nhưng hôm nay tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Bản thân tôi đứng trên một bãi cỏ cao tầm nửa người, ánh nắng trên bầu trời thật ấm áp.

Nhưng trong nháy mắt, toàn bộ đồng cỏ đã khô héo mà biến thành vùng đất hoang.

Đất nâu chảy ra máu tươi, sau đó mặt trời cũng trở nên u tối và có một người không rõ hình dáng thế nào đang đứng ở sau lưng tôi.

Người đó nhìn chằm chằm vào tôi trong cả một khoảng thời gian dài, tôi muốn quay đầu lại để xem rốt cuộc người đó là ai, nhưng cho dù làm thế nào đi chăng nữa thì cơ thể tôi cũng không thể nhúc nhích được. Mãi cho đến khi giấc mơ kết thúc, tôi mới có thể di chuyển!

Nhớ lại rõ toàn bộ giấc mơ, tôi lại cảm thấy rùng mình!

Cảm giác này quá là chân thực, còn dài đằng đẵng nữa!

Trời ơi!

Tôi thở dài.

Than ôi!

Cái gì?!

Ai đang thở dài đấy?!

Cả người tôi liền căng thẳng, bởi vì sau khi tôi thở dài, thì lại có thêm một người khác cũng thở dài theo!

Âm thanh rất rõ ràng, hay là tôi đã nghe nhầm?!

Cảm giác bất an lan rộng ra khắp người, tôi đột ngột đứng dậy và đi xuống giường để bật đèn phòng.

Có ánh sáng chiếu vào, toàn bộ căn phòng cũng không còn mịt mù như vừa nãy nữa rồi, ngược lại trở nên rất rõ ràng!

Ngoại trừ tôi ra, hiện tại trong phòng không có ai hết cả!

Theo thói quen, tôi lại muốn thở ra để xoa dịu đi nỗi sợ hãi.

Nhưng tiếng thở dài chồng chéo nhau lên như vừa rồi đã ngăn chặn lại hành động này của tôi.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Bởi vì tôi sợ lại nghe thấy âm thanh đó, nếu âm thanh đó xuất hiện thêm một lần nữa, thì tôi không chỉ là sợ hãi, mà còn rất sợ hãi. 

Tôi nhẹ nhàng sờ bùa hộ thân của Nghiêm Tu cho trong chốc lát, rồi tôi rời khỏi giường, rửa mặt và thay quần áo.

Sau khi chỉnh đốn hết xong xuôi, tôi đi ăn tối và sau đó đến công ty.

Không có ai ở trong sân của công ty cả, tôi là người đầu tiên đến.

Tôi ngồi vào trong xe, lấy ra tờ giấy bói toán được để lại cho tôi, xem đi xem lại.

Cảm giác cũng giống như lúc tôi nhìn vào tờ giấy này lần đầu tiên, phía trên là những gì được yêu cầu để cải mệnh, đó đều là những thứ thường thấy ở xung quanh.

Chẳng qua là có hơi khó tìm, bởi vì năm yêu cầu này khá kỳ lạ, chẳng hạn như mua gà trống thì gà nhất định phải được bốn năm bốn tháng.

Ngoài ra mặt trên còn có phương pháp giám định gà trống bốn năm bốn tháng, cùng với các tài liệu để phân biệt thời gian khác nhau.

Cốc cốc!

Đột nhiên ai đó gõ cửa sổ nhà tôi! Tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Bạch Tình, nàng cùng ta chào hỏi.

Thấy là Bạch Tình, tôi bỏ tờ giấy cải mệnh vào túi, hạ cửa sổ xe xuống và chào hỏi cô ấy.

"Anh xem cái gì mà trông nhập tâm vậy, phải để tôi gõ cửa sổ thì anh mới có phản ứng?" Bạch Tình tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi, nhưng mà mặt trên có viết mấy lời thô tục, chắc hẳn là của khách ngày hôm qua ghi lại." Tôi thuận miệng lấy đại một cái cớ, rồi chuyển sang đề tài khác : "Đúng rồi, lần trước cô có chia cho tôi mấy miếng hạnh khô ăn rất ngon, giờ còn nữa không vậy?"

"Còn chứ, để tôi đi lấy cho anh." Bạch Tình không truy vấn tờ giấy đó nữa, theo câu nói của tôi mà trả lời.

Sau khi có được một số miếng hạnh khô, trước khi khởi hành, tôi và Bạch Tình cùng nhau nói chuyện phiếm.

Cũng không phải loại chuyện phiếm gì tốt cả, chỉ là ngồi trên xe tùy tiện tán gẫu mà thôi, nghĩ đến cái gì thì liền nói cái đó, đơn giản là để giết thời gian.

Đến lúc khởi hành, Bạch Tình mở cửa xe xuống, nói: "Khi ăn sáng, anh có muốn đổi sang một tiệm cơm khác không?"

"Được." Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt đối với việc ăn uống trong tiệm cơm đó cả.

Sau khi giao hẹn xong, chúng tôi đã tách ra và đi theo con đường riêng của mình.

Thế nhưng sự chú ý của tôi lại không đặt ở những người đang lên xe, mà là ở những cửa hàng vẫn còn chưa đóng cửa trên con đường tôi lái xe ngang qua.

Tôi cố hết sức lợi dụng thời gian thâu đêm, rồi vào buổi sáng gom đủ đồ đạc, sau đó lại tận dụng thời gian rạng sáng để cải mệnh.

Trong lúc đi làm thì tôi lại thừa nước đục thả câu, thế nhưng tôi không cảm thấy có chút tội lỗi nào.

Trải qua một đêm vật vã, những thứ dễ dàng mang theo, dễ dàng mua được, tôi đều đã mua cả rồi. 

Vì vậy, vào buổi sáng khi tôi rời khỏi công ty, tôi cầm theo một chiếc túi trong tay.

Cùng với Bạch Tình chọn một cửa hàng khác có khá nhiều người, gọi đồ ăn và cứ như thường lệ là lại tiếp tục nói chuyện tán gẫu.

Bạch Tình vẫn nói chuyện y như cũ, nói về các loại chuyện mà cô hay gặp phải.

Còn có cái nhìn của cô đối với loại chuyện này nữa, nên chỉ cần nghe được những chuyện như thế, là có thể hiểu được sở thích và thứ chán ghét của Bạch Tình.

Cơm nước xong, Bạch Tình về nhà.

Tôi nhìn vào nhật ký cuộc gọi của điện thoại di động, Nghiêm Tu vẫn không trả lời điện thoại của tôi.

Điều này làm cho tôi nảy ra chút nghi ngờ rằng anh ấy thực sự đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng để mà báo cảnh sát thì tôi lại không có thông tin chính xác, bởi vì gọi cho bạn bè mà không ai trả lời, sau đó liền đi báo cảnh sát, thì nghe có vẻ rất giống chuyện bé xé ra to. 

Thôi quên đi, chờ tôi cải mệnh đã rồi tính đến việc đó sau.

Nếu như tôi sửa lại mệnh cô độc, mà Nghiêm Tu vẫn còn không gọi điện thoại lại cho tôi, vậy thì rất có thể là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Sau đó, tôi mất cả nửa ngày chỉ để đi tìm vật liệu. Sau khi mang đồ đạc về nhà, tôi dọn dẹp và đặt nó ở trong nhà bếp, rồi rửa mặt và đi ngủ.

Đến ban đêm, tôi mang mọi thứ đến công ty với các bao lớn nhỏ khác nhau.

May mà trong sân của công ty không có ai, người quản lý sổ sách ở trên lầu ba cũng không ra xem thử động tĩnh gì.

Sau khi thuận lợi chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, tôi lấy bánh mì ra rồi ngồi ăn trên xe.

Sau đó, tôi vừa ăn hạnh khô, vừa ở một bên chờ Bạch Tình.

Sau khi Bạch Tình đến, chúng tôi trò chuyện một lát, cuối cùng thời gian khởi hành cũng đã đến.

Tôi lái xe theo tuyến đường của mình, cứ đi thẳng đến một nơi không có ai, chỉ có đèn đường xung quanh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, nói thật thì tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Sau đó trong lòng tôi lại đau khổ, vốn tôi không hề sợ tối, chính là do quỷ đã hại tôi sợ tối!

Mắng quỷ đã hại tôi vài câu, tôi vẫn phải lấy can đảm để mà xuống xe, nhưng trước khi xuống xe, tôi bật đèn xe lên.

Thế này cộng thêm đèn đường nữa, khu vực này cũng không tính là quá tối.

Tôi lấy đồ ra khỏi cốp xe, điều tôi lo lắng nhất chính là con gà trống đang bị tôi trói kia.

Để phòng ngừa trường hợp nó la hét và giãy giụa, tôi đã phải sử dụng một sợi dây thừng để buộc miệng, cánh, chân của nó lại, trói hết tất cả.

Mở túi chứa gà trống ra, nó chớp mắt, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lấy gà ra, cùng với một số tiền giấy vàng bạc, nến, hương sợi, trái cây và những thứ khác. Theo tờ giấy đó ghi, tôi phải viết ngày sinh của tôi trên một tờ giấy và sau đó nhét nó vào miệng của con gà trống.

Ép buộc gà trống phải ăn giấy, rồi lại buộc tiền giấy bằng dây thừng và treo nó quanh cổ gà.

Sau khi làm xong hết mấy điều này, tôi tháo dây thừng đang hạn chế cơ thể của con gà ra để cho nó di chuyển.

Cánh của con gà trống run rẩy, nó từ từ đứng dậy, không kêu, cũng không có chạy loạn, chỉ dùng hai con mắt đậu nhìn chằm chằm vào tôi.

Thành công rồi, dựa theo như trên giấy nói thì, tình trạng như thế này của gà trống là đã thành công rồi! Tôi lấy ra gạo đã chuẩn bị và sử dụng nó để vẽ một vòng tròn xung quanh bản thân mình.

Tiếp đến, tôi thắp hương trong vòng tròn và bắt đầu đốt giấy.

Khoảnh khắc tờ giấy đầu tiên được đốt lên, ánh mắt của con gà trống di chuyển đến một đoạn đường không có ánh sáng.

Nơi đó đèn xe không chiếu đến được, đèn đường cũng bị hỏng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy là một khúc cua.

Gà trống đi rất chậm, đó không phải là dáng vẻ thông thường mà gà hay đi, giống như …

Bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện ba chữ người đi bộ, trong lòng tôi liền kinh ngạc!

Bởi vì bây giờ dáng vẻ của con gà trống đang đi rõ ràng là dáng vẻ của một người đang đi bộ, không phải là dáng vẻ mà gà trống hay đi!


 

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc