Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 52: Quyết định

Trước Sau

break

Nghiêm Tu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!

Tôi bỗng nhiên lo lắng cho anh ấy, nhưng mà nghĩ lại, Nghiêm Tu có thủ đoạn nhiều như vậy, còn có ngọc hộ thân phù, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.

Hẳn là bị chuyện gì cuốn lấy, cho nên không có cách nào nghe điện thoại đi.

Ai!

Thời điểm cần anh ấy nhất, hết lần này tới lần khác lại liên lạc không được, tôi đúng thực sự là người có số xui xẻo.

“Cái này, chẳng lẽ thật do mệnh cách mẹ goá con côi kia ảnh hưởng sao?” Tôi tự nhủ.

Lại đợi thêm một tiếng nữa, Nghiêm Tu vẫn không trả lời điện thoại.

Không có cách nào, tôi chỉ có thể đi ngủ trước rồi tính sau.

Nhịn ngủ suốt một đêm, hiện tại cũng gần trưa rồi, tôi thật buồn ngủ đến gần chết rồi.

Để đầu dính vào trên gối, tôi ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lúc tỉnh lại, đã là hơn tám giờ tối.

Mắt nhìn điện thoại, có cuộc gọi nhỡ.

Tôi hào hứng mở lịch sử cuộc gọi, phát hiện không phải Nghiêm Tu gọi, là Văn cảnh sát của đồn công an gọi tới.

Trong nháy mắt, tinh thần tôi nhấc lên.

Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn là do chuyện dì ở bên kia có tiến triển!

Nghĩ tới đây, tôi có chút không dám gọi điện thoại trả lời lại.

Nếu như gọi lại, lấy được tin tức là đã tìm được dì, bà ấy không có chuyện gì, rất nhanh liền trở về, vậy khẳng định là chuyện tốt.

Nhưng, nếu như nhận được kết quả không tốt thì sao?

Do dự chừng mười phút, ta cắn răng gọi lại.

Văn cảnh sát rất nhanh bắt máy, khách sáo vài câu, tôi hỏi tới tình huống dì.

“Chúng tôi đã lục soát khắp cả ngọn núi, cả các núi gần đó, vẫn không tìm được dì của anh.”

“Ngoài ra, chúng tôi cũng không phát hiện vết máu nào ở trên núi.” Văn cảnh sát đem tình huống hiện tại nói cho tôi biết.

“Cũng chính là mất tích không có căn cứ nguồn gốc sao?” Tôi hỏi.

“Có thể hình dung như vậy.” Văn cảnh sát lại nói: “Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi.”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Tiếp đó cô ấy cúp máy.

Cầm điện thoại di động, tôi đối với chuyện này không có tin tức ngược lại không có quá nhiều thất vọng.

Bởi vì dạng này dù sao so với kết quả xấu thì vẫn được tính là kết quả không tệ, ít nhất vẫn còn hy vọng.

Nói đến hy vọng, tôi lại nghĩ tới chuyện cải mệnh.

Người đàn ông coi bói nói sau khi cải mệnh xong, dì sẽ trở lại liền.

Kỳ thực ngẫm lại, người đàn ông coi bói tính ra vẫn là người rất có bản lãnh.

Ông ấy bởi vì nhìn ra mệnh tôi nên mới bị giết, từ khía cạnh đó có thể thấy ông ấy không phải dạng gạt người kia.

Vậy biện pháp ông ấy cho tôi có vấn đề gì hay không?

Trong lúc suy tư chuyện này, tôi lại gọi điện thoại cho Nghiêm Tu, kết quả vẫn không có người nào bắt máy.

Tôi có chút hoài nghi anh ấy có phải hay không đã xảy ra chuyện rồi.

Loại tình huống này hẳn là nên báo cảnh sát, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, tôi chỉ biết Nghiêm Tu gọi Nghiêm Tu, anh ấy là bạn tôi.

Những thứ khác hoàn toàn không biết gì, anh ấy hiện tại ở đâu, tôi cũng không biết.

Báo cảnh sát cũng vô dụng, bởi vì tôi cái gì cũng không biết.

Một loại cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra, tôi thở dài, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Ngốc đến lúc đi làm việc, tôi uống thuốc, chậm rãi đi đến công ty.

Trên đường mua hai cái bánh mì có xúc xích.

Nếu buổi tối đói bụng, có thể ăn.

Cùng đến sớm Bạch Tình chào một tiếng, tôi ngồi vào trong xe ngẩn người.

Trước đây hạnh còn chưa ăn xong nên tôi lấy vài cái chậm rãi ăn.

Rất nhanh đã đến giờ chạy chuyến xuất phát, tôi lái xe ra ngoài.

Một đêm không ở trạng thái tập trung, thậm chí kém chút đem khách đưa sai chỗ, cũng may mấy người kia có biết đường.

Nhịn đến tan ca, tôi xem điện thoại, Nghiêm Tu vẫn như cũ không có trả lời điện thoại.

Ngược lại Trương Nghê có gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ em ấy đụng phải chuyện gì không tốt, lập tức gọi trở lại.

Sau khi bắt máy, Trương Nghê nói em ấy chỉ muốn nghe được giọng tôi.

“Anh họ, tay anh thế nào rồi?” Trương Nghê hỏi tôi.

“Tốt hơn rồi.” Tôi trả lời.

“Đúng rồi, anh họ, mẹ em vẫn chưa có tin tức gì sao?” Trương Nghê có chút hạ thấp giọng, hỏi.

“Tạm thời không có.” Tôi quyết định tạm thời không nên đem tình huống mới nhất nói cho Trương Nghê nghe.

Tôi sợ em ấy chịu không được, chuyện Trương Dũng chết, tới bây giờ em ấy vẫn còn chưa triệt để tiếp nhận được.

Lại thêm dì một mực tìm không thấy, chỉ tìm được túi đeo lưng của bà ấy, Trương Nghê nhất định sẽ hướng về chỗ xấu nghĩ từ đó dễ dàng xảy ra chuyện.

“Tiểu Nghê , em không có chuyện gì chứ?” Tôi lo lắng hỏi.

“Dạ không.” Trương Nghê lên tiếng.

Giọng Trương Nghê có chút nặng, khóc sao?

Không chờ tôi hỏi, Trương Nghê nói: “Anh, anh đừng lo lắng cho em, chăm sóc bản thân cho tốt trước đi.”

“Em ở chỗ này có chị Trương hỗ trợ, chị ấy rất tốt, luôn rất chiếu cố em.”

“Anh, nếu không hết lo cho em được thì anh tới bên này tìm việc làm đi.”

“Chị Trương?” Trong lòng tôi có dự cảm không tốt.

“Chủ thuê nhà đó, chị ấy nói em gọi chị ấy là chị Trương.” Trương Nghê giảng giải: “Chồng chị ấy mất rồi.”

“Chỉ còn mình chị ấy, một người phụ nữ có thai, kỳ thực suy nghĩ kĩ một chút cũng thấy chị rất đáng thương, nhưng mà chị ấy vẫn còn chiếu cố em, thật đúng là người tốt.”

Lời này làm tôi đau răng, nếu để cho những quỷ hồn bị tai nạn xe cộ do người phụ nữ có thai quỷ kia làm hại hơn hai mươi năm qua nghe thấy được.

Bọn họ nhất định sẽ có ý kiến, phản bác Trương Nghê.

Tôi cũng nghĩ phản bác Trương Nghê, thế nhưng Trương Nghê cái gì cũng không biết, cô bé nói lời này hoàn toàn không có ác ý.

Huống chi tôi cũng không muốn em ấy biết sự tình quỷ ám, em ấy đang cần nhanh chóng an ổn cuộc sống một cách nhanh nhất mà.

“Anh ở chỗ này còn có vài chuyện cần làm, tạm thời không thể dọn đi.” Tôi nói sang chuyện khác, tránh em ấy lại khen người phụ nữ có thai quỷ.

“Em biết.” Trương Nghê trả lời: “Em chỉ là nói một chút ý kiến.”

Sau đó, hai chúng tôi lại nói thêm một chút chuyện việc nhà, tiếp đó tôi căn dặn em ấy không nên đem phù hộ thân cởi bỏ, cuối cùng sau khi nghe được Trương Nghê cam đoan chuyện đó mới kết thúc trò chuyện.

Đem di động bỏ vào túi, tôi mới thấy Bạch Tình ở bên ngoài xe nhìn tôi.

Tôi mở cửa ra ngoài, còn chưa nói gì, cô ấy đã nói trước.

“Đừng ngẩn ra đó, nhanh đi lấy trợ cấp của mình đi.” Bạch Tình cười nói.

“Ừ.” Tôi gật đầu, đi vào lĩnh trợ cấp.

Sau khi đi ra, hai ta như thường lệ đi ăn cơm.

Bạch Tình vẫn như cũ nói nhiều, nói một đống chuyện.

Bên trong những chuyện này xen lẫn siêu nhiều câu chửi bậy của cô ấy.

Sau khi cơm nước xong, Bạch Tình về nhà.

Trên đường về nhà, tôi thử liên hệ Nghiêm Tu, xem anh ấy có thể hay không gọi lại.

“Gặp quỷ, hơn một ngày không tiếp điện thoại, thế mà điện thoại còn pin.”

“Chẳng lẽ anh ấy đang tận lực không tiếp điện thoại của tôi?”

Tại thời điểm tôi đang hoài nghi Nghiêm Tu, một hồi nhạc buồn truyền tới.

Tôi lần theo âm thanh nhìn sang, đã nhìn thấy một cổ quan tài đang được mấy người để lên vai.

Có một người đàn ông mặc quần áo trắng đi phía trước quan tài cầm nhánh cây liễu, phía sau ông ấy là một đám người mặc quần áo trắng.

Là đội ngũ đưa tang, tôi cũng từng gặp qua trước kia.

Nhưng mà có thể ở trên đường đi trong thành đưa tang, đây là thân nhân của nhà nào?

“Thật có tiền!”

“Có tiền thì có tiền thật, thế nhưng làm cho đất đầy tiền giấy, nhìn thấy mà ghê rợn.”

“Nói đúng lắm, tôi cũng thấy sợ.”

Mọi người giống tôi nhìn thấy quan tài đang vừa nghị luận vừa đồng thời tránh xa khỏi quan tài.

Nếu như là việc vui, còn có thể đi đến để dính ít chỗ tốt, việc tang lễ, liền muốn lập tức tránh đi.

Đây là điều dì nói cho tôi biết, tôi bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.

Thở dài, tôi bước nhanh đi trở về nhà.

Sau khi đem thuốc uống, rửa mặt, tôi lấy ra tờ giấy ông coi bói lưu lại, xem đi xem lại.

Cuối cùng tôi quyết định thử coi sao, dì mất tích quá lâu rồi, bây giờ tôi mới cải mệnh hy vọng không phải quá trễ.

Quyết định xong sẽ thật sự cải mệnh, trong lòng tôi buông lỏng đi rất nhiều.

Người buông lỏng, bối rối cũng nổi lên, tôi vào nhà ngủ, chờ tỉnh lại chuẩn bị tài liệu cải mệnh.

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc