Lần thứ hai đứng dưới cổng lớn của Lý Gia Trang, thành thật mà nói, tôi vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng lần này tôi không phải là sợ ma, vì từ ngày hôm qua tôi đã tận mắt nhìn thấy hai con quỷ đánh nhau như con người, còn có thêm hành động ấu trĩ ném gạch khi trời tối, từ khoảnh khắc đó tôi đã cảm thấy, hồn ma của Lý Gia Trang thật ra không hề đáng sợ.
Tôi chỉ sợ là sau khi mình vào thôn, nhìn thấy mấy ngôi mộ, thì lại ngất đi rồi sau đó lại xuất hồn đi.
Nghiêm Tu nhìn ra nỗi lo lắng của tôi, nên đã đưa la bàn của anh ấy cho tôi.
"Cầm lấy, cái này có thể trấn hồn, có nó bảo vệ anh, anh không cần phải sợ mất hồn nữa."
Có câu nói này của Nghiêm Tu, tôi lấy hết can đảm, hai tay cầm la bàn của Nghiêm Tu và đi thẳng vào thôn.
Tôi nơm nớp lo sợ đi tới vị trí của ngày hôm qua, nhìn thấy phần mộ trông rất quen mắt, tôi liền vội vàng nhìn xuống dưới chân của Nghiêm Tu và Lâm Phong.
Cũng may, bóng của bọn họ vẫn có, nói cách khác tôi không bị xuất hồn!
Đột nhiên, Lâm Phong thò tay ra nhéo tôi một cái.
Á!
Tôi hít vào một hơi lạnh, quay đầu trừng mắt nhìn cậu ấy: "Anh nhéo tôi làm gì?"
Lâm Phong nghiêm túc như không, nói: "Người anh em, anh chưa từng nghe qua câu nói đó sao?"
"Quỷ không biết đau, nên nếu anh không xác định được là mình có bị mất hồn hay không, thì hãy tự nhéo mình một cái."
Có lý có cơ sở nhưng nhìn biểu cảm của hai người bọn họ không đàng hoàng cho lắm, thế nhưng đúng thật là tôi không nghĩ ra được lời nào để có thể phản bác lại, chỉ có thể cắn răng nói: "Lần sau để tôi tự nhéo."
"Nếu cần tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng." Lâm Phong cười nói: "Chúng ta là bạn tốt, việc của anh, cũng là việc của tôi, nên tôi chắc chắn sẽ giúp!"
Tôi lườm cậu ấy một cái, bước nhanh tới chỗ của Nghiêm Tu.
Lý Gia Trang không quá lớn, nhưng cũng không phải là quá nhỏ, thảo nào người ta lại gọi chỗ này là Lý Gia Trang, chứ không phải là Lý Gia Thôn.
Hình như Nghiêm Tu đã từng tới nơi này, nên khi đi trên con đường kia, anh ấy hiểu rất rõ, vì vậy không hề có chút do dự nào.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của