“Quỷ.” Anh Liễu vô cùng bình tĩnh nói: “Sau khi bầu trời hoàn toàn tối xầm lại, bọn chúng sẽ từ trong mộ leo ra.”
“Bọn chúng vào không được từ đường, sẽ ném cục gạch để trút giận.”
Sau khi nghe Anh Liễu nói điều này, tôi mới phát giác mình có sự ngây thơ đen tối.
Nhưng mà, trên trời không có trăng hiện ra lẫn ngôi sao, hôm nay là trăng non sao?
Ý niệm chợt lóe lên, tôi cũng không hề để ý nhiều.
Anh Liễu dẫn tôi trở lại trong phòng, hỏi: “Kim Sinh, em quay lại chỗ này làm gì?”
“Là người nhà em gọi em quay về đây sao?”
Trở về?
Nghe là lạ, trong lòng tôi thầm chửi bậy, nhưng vẫn đem chuyện bà cụ sành điệu kể nói lại.
Cũng kể luôn chuyện gặp người phụ nữ có thai quỷ, cùng nữ quỷ có hình dáng giống Tiểu Yến như đúc.
Cùng quỷ ở cùng một cái thôn Anh Liễu, Tiểu Yến vô cùng tự nhiên tiếp nhận chuyện tôi nói.
“Thì ra là như thế.” Anh Liễu nói: “Anh còn tưởng rằng là người nhà em kêu em trở về, hóa ra em là vị gặp thím Trương mới tới đây.”
“Thím Trương là bà cụ sành điệu sao?” Tôi phớt lờ những lời khác trong câu nói của anh Liễu, mà bắt được trọng điểm.
Anh Liễu gật đầu: “Bà ấy vốn là người thôn chúng tôi, chồng chết, mang theo con trai đi chỗ khác sinh sống.”
“Về sau hai người đều chết, mộ bọn họ còn ở trong thôn.”
“Vậy vì sao bà ấy lại chạy đến thành phố hại người vậy?”
Tôi không thể ngờ tới, một người chết tại Lý gia trang, lại chạy đến một cái thành phố khác cách một ngày đi xe để chạy đến một thành phố khác quấy phá, còn chuyên môn hại người cùng một thôn.(Ứng dụng TᎩT)
“Anh cũng không rõ lắm.” Anh Liễu thở dài: “Nhưng mà, Thím Trương muốn hại em, em đi đem mộ bà ấy đào lên, liền không có chuyện gì nữa.”
“Cô bé có hình dáng giống Tiểu Yến như đúc là chị Tiểu Yến.”
“Từ nhỏ bị đưa cho một nhà khác nuôi, cũng đã chết, không nghĩ tới cùng Thím Trương ở cùng một chỗ.”
“Mộ cô bé cũng tại trong thôn, xây lên cùng một thời gian với Thím Trương thì phải.”
“Còn cái người phụ nữ có thai kia, anh thật không biết cô ta là ai.”
Được Anh Liễu cấp ra biện pháp giải quyết một lần, lại nói ra thân phận quỷ, tôi vô cùng cảm kích anh ta, ngoài ra còn cao hứng muốn đi làm liền!
Hận bây giờ trời còn chưa sáng, nếu trời sáng, bây giờ tôi liền muốn đào mộ hai người đó ra.
“Anh Liễu, anh thật sự giúp em một đại ân, cảm tạ.”
Thành khẩn cảm tạ xong, tôi từ ba lô móc ra hai lon bia, cái này vốn là vì tăng thêm lòng dũng cảm mà mua.
Bây giờ vừa vặn dùng để cảm tạ Anh Liễu khi mà tôi cũng không có những vật khác để cho anh.
Đem bia đưa cho anh Liễu, lại móc ra một đống đồ ăn, đem một vài món quà vặt nhỏ cho Tiểu Yến.
Tôi cùng anh Liễu uống, trò chuyện thiên nam địa bắc.
Sau khi một lon bia vào trong bụng, tôi cảm giác chóng mặt.
“Chuyện gì xảy ra, một lon bia, em đã say…”
“Uống say liền đi ngủ đi.” Anh Liễu vừa nói, vừa đem tôi đỡ lên trên giường.
Sau khi tôi nằm xuống, tôi mơ hồ nghe thấy Tiểu Yến hỏi anh Liễu, nên làm như thế nào mới có thể tiễn tôi về nhà.
Chuyện lạ, tôi không cần tiễn đưa, tự mình có thể trở về đi!
Muốn nói câu này, nhưng không lấy sức nổi, không được một lát liền ngủ mất .
Ngày thứ hai, tôi vẫn như cũ mơ mơ màng màng, cả người vẫn không chút sức lực.
Cái này khiến tôi hoài nghi có phải hay không mua trúng bia giả , độ cồn lớn đến khủng khiếp.
Anh Liễu từ ngoài cửa đi vào, cười nói:
“Kim Sinh, anh đã tìm được hai người bạn của em rồi, đi theo anh.”
Nói xong, Anh Liễu dùng một tay nhấc lấy ba lô của tôi, một tay lôi tôi đi ra ngoài.
Tôi vẫn trong trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, đi đường không có cảm giác dẫm lên đất, ngược lại giống như đang bay.
Bị túm ra khỏi từ đường, một đường xuyên qua dãy mộ phần, bên trong mộ đều có quỷ, bọn chúng nhìn gắt gao công khai chúng tôi, nhưng không dám nhào lên.
Bọn chúng đang sợ cái gì, sợ Mặt Trời sao?
Nhưng hôm nay Mặt Trời cũng không nóng, thậm chí tôi còn cảm giác rất lạnh, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên thân cũng không có nhiệt.
Là tôi ngã bệnh sao?
Bằng không thì ánh mặt trời tại sao lại lạnh , đầu cũng mê man?
Từng cái nghi vấn đưa tới làm tôi muốn hỏi anh Liễu, lại không dám nhiệt tình hỏi.
Đi rất lâu, bỗng nhiên anh Liễu dừng lại, đem ba lô nhét vào trong ngực tôi, nói: “Đem mộ Thím Trương cùng chị Tiểu Yến móc lên, bọn chúng sẽ không hại em nửa.”
Nói xong, Anh Liễu đột nhiên biến mất.
“Bạch Kim Sinh, tỉnh!”
Đột ngột, một tiếng la đinh tai nhức óc tại bên tai tôi nổ tung!
Chung quanh trở nên mơ hồ, mất đi màu sắc, tôi vô ý thức nhắm mắt lại.
Nhưng mà, có người dùng tay cố đem mí mắt tôi đẩy lên.
“Anh giật mí mắt tôi làm gì?” Tôi nhìn Lâm Phong trước mắt, một mặt khó hiểu hỏi.
Lâm Phong đưa tay bóp mặt tôi một chút, hỏi: “Đau không?”
“… Nói nhảm.” Tôi đẩy tay tên này ra, lườm tên này một cái.
Nghiêm Tu mặt đen đi tới, trên tay còn cầm một khối la bàn.
Lúc này tôi mới phát giác được tôi đang ngồi phía ngoài một cái lều, tại phía trước mặt tôi cắm một cây nhang, còn đè lên một xấp giấy tiền.
Có ngu xuẩn đi nữa tôi cũng ý thức được là lạ, liền hỏi cả hai: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi vừa hỏi xong, Lâm Phong lại đưa tay bóp tôi một chút, bực bội nói:
“Còn không phải do anh, cái tên gì mà cả ngày lẫn đêm đều xảy ra chuyện.”
Oán trách xong, Lâm Phong đem sự tình nói lại một lần.
Hóa ra, ngày đó lúc chúng tôi mới vừa vào cửa thôn, sau khi nhìn thấy nghĩa trang, tôi liền hôn mê.
Nghiêm Tu cùng Lâm Phong dùng rất nhiều biện pháp, cũng không khiến tôi tỉnh lại được.
Lúc đó trời gần tối, Nghiêm Tu mang theo Lâm Phong, tôi, ở lại ngoài thôn dựng lều ngủ qua một đêm.
Đợi tới trời sáng , Nghiêm Tu chuẩn bị vì tôi chiêu hồn, không nghĩ tới mới vừa làm nghi thức chiêu hồn mới được một nửa, tôi đã có phản ứng.
Cho nên Lâm Phong tới giật con mắt tôi, nhìn một chút tôi có phải hay không đã tỉnh.
Chờ Lâm Phong nói xong, tôi sửng sốt.
Bởi vì điều anh ấy nói cùng trí nhớ của tôi không khớp, rõ ràng là hai người họ bị quỷ thay thế, tôi được anh Liễu, Tiểu Yến cứu mới đúng.
Đúng, anh Liễu, tôi vừa định hỏi anh Liễu ở đâu rồi, là anh ấy đưa tôi về.
Nghiêm Tu đi tới trước, đem la bàn đặt ở đỉnh đầu tôi, không hiểu hỏi tôi.
“Bạch Kim Sinh, hồn anh đi đâu rồi?”
“A?” Tôi nghe không hiểu Nghiêm Tu nói gì.
“Nói đúng hơn là anh có còn nhớ chuyện gì xảy ra sau khi chúng ta vào thôn hay không?” Nghiêm Tu không nhịn được thở dài, thay lời giải thích khác.
Tôi đem sự tình ngày hôm qua lặp lại một lần.
Sau khi lặp lại, tôi cũng cảm thấy có điểm là lạ, nhất là lúc anh Liễu mang tôi trở lại.
Chẳng lẽ tôi thật sự xuất hồn, gặp Anh Liễu cùng Tiểu Yến là hồn tôi?
Quá trừu tượng, tôi có chút không thể nào hiểu được.
Nghiêm Tu Lâm Phong cùng trầm mặc, bọn họ đang suy tư điều gì.
Qua một hồi lâu, Nghiêm Tu nói: “Thừa dịp ban ngày, chúng ta đi nghiệm chứng một chút chuyện anh nói.”
“Làm sao nghiệm chứng?” Tôi có chút hiếu kỳ hỏi.
“Đi từ đường.” Nghiêm Tu đem la bàn trên đầu tôi lấy xuống, nói: “Nếu như từ đường thật có linh vị anh nói, chứng minh anh thật sự từng đi từ đường.”
“Cái kia, anh Liễu cùng Tiểu Yến...” Tôi do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là ma rồi.” Lâm Phong nói: “Nhưng bọn họ là ma tốt, làm như thế nào để đối phó được bà lão cùng đàn em của bà đều nói cho chúng ta biết.”
“Hẳn là ma.” Lâm Phong bồi thêm một câu, lại nói: “Đi từ đường xem một chút đi.”
“Được.” Tôi lên tiếng.
Đơn giản thu thập một chút đồ vật cần thiết, chúng tôi một lần nữa đi vào bên trong thôn Lý gia trang.