Kỳ lạ, nếu theo lý thuyết thì lúc tôi đi, sẽ không thể tránh khỏi việc đi lệch khỏi hướng ban đầu.
Mũi kim bên trong la bàn cũng phải điều chỉnh tùy theo thời điểm mới đúng chứ, nhưng mũi kim lại không hề nhúc nhích.
Cái này hầu như tất cả là do máu màu đen gây ra và tôi cũng hơi tò mò, rốt cuộc máu màu đen là máu của cái gì cơ chứ.
Trong lòng tôi nghĩ nếu có cơ hội thì thử hỏi Nghiêm Tu xem sao, chân tôi không dừng lại, cứ hướng về phía nam được chỉ bởi la bàn mà đi.
"Hì hì!"
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ai đó cười!
Rất ngắn ngủi, chói tai, lại còn kèm theo tiếng cười giễu cợt vô cùng rõ ràng!
Tôi dừng lại và nhìn xung quanh, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất cứ ai ngoại trừ chúng tôi cả.
Chỉ có ngôi nhà đổ nát của Lý Gia Trang, cùng với ngôi mộ cũ kỹ trước cổng nhà.
Hì hì!
Đột nhiên, tiếng cười đó xuất hiện một lần nữa!
Lần này tôi nghe rất rõ, cũng tìm thấy được nguồn gốc từ đâu ra! !
"Làm sao vậy?" Nghiêm Tu từ phía sau đi tới.
Lâm Phong cũng đi tới, vẻ mặt lo lắng.
Tôi nuốt nước miếng, chỉ vào ngôi mộ của một hộ gia đình nằm ở bên cửa trái, chỗ đang được dán tranh tết.
"Trong ngôi mộ đó có tiếng người cười!"
Đúng vậy, tôi nghe được tiếng cười truyền ra từ ngôi mộ đó!
"Ban ngày, bọn họ cũng chỉ có thể dùng thể loại thủ đoạn nhỏ này để hù dọa người khác, mặc kệ bọn họ đi."
Nghiêm Tu cũng không thèm để ý đến, anh ấy nói: "Tiếp tục đi theo la bàn, tôi sẽ bảo vệ anh."
Lâm Phong cũng hùa theo Nghiêm Tu mà nói: "Đúng vậy, người anh em, người này sẽ bảo vệ chúng ta mà."
“... Ừm." Tôi phân vân một hồi, quyết định không chú ý tới tiếng cười nữa, tiếp tục đi dựa theo phương hướng của la bàn chỉ.
Lại đi khoảng nửa tiếng nữa, thì tôi đã không còn nhìn thấy được từ đường.
Tuy nhiên, ngôi mộ do kim la bàn chỉ thì đã được tìm thấy!
Trong nháy mắt khi đến chỗ ngôi mộ này, con trỏ la bàn đã trở lại bình thường và bắt đầu hồi phục lại đúng phương hướng.
Tôi đưa la bàn đã khôi phục bình thường lại cho Nghiêm Tu, anh ấy liếc mắt một cái, rồi nhận lấy, đặt la bàn ở một bên bãi đất trống.
"Trương Linh." Lâm Phong đọc tên trên bia mộ, hỏi: "Đây là mộ của ai vậy?" Nghiêm Tu lấy ra từ trong túi một xấp bùa vàng, rải lên phần mộ, nói: "Là mộ của cô bé đó."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của